Tiêu Thanh Bình lấy một viên kẹo bạc hà, bóc giấy gói, nhét miệng Lạc Di, tức thì, Lạc Di tỉnh táo cả .
Áo Tiêu Thanh Bình thơm mùi xà phòng, Lạc Di kìm , ghé sát mặt thêm chút nữa.
“Chúng còn bao lâu nữa?” Cô từng thành phố nên đường xa lắm .
“Còn nửa giờ.”
Lạc Di tuyệt vọng quá, chuyến xe nhồi chặt như nhồi đồ hộp, còn nửa giờ nữa mới xuống, khổ quá .
Tiêu Thanh Bình thấy thế cũng thương lắm, nhưng còn cách nào, đành lái câu chuyện sang một hướng khác, dời sự chú ý của cô để cô dễ chịu hơn: “Lạc Di , em nhảy lớp ? Nếu em trường trung học một, chúng sẽ thành bạn học đấy.”
Như thế thể gặp hàng ngày .
Lạc Di nghĩ kĩ, bèn đáp: “Có chứ, nhưng em định nhảy ngay lên lớp năm, từ từ thôi.”
Tiêu Thanh Bình thất vọng, nếu Lạc Di tới trường , thể để mắt chăm sóc cô bé: “Vì ? Ông bảo bài vở của em , thể lên thẳng cấp hai cũng thành vấn đề.”
Lạc Di ngẩng mặt, : “Tại vì trông em nhỏ nhắn đáng yêu quá, sợ lên thị trấn để mắt, bắt cóc đem bán.”
Cô núp ở thôn Hồng Tinh thêm hai năm nữa, để qua mốc thời gian của tình tiết lừa bán .
Trường tiểu học ở gần nhà, thầy cô cùng các bạn học bên cạnh đều là của các thôn gần đó, đều là chỗ quen hoặc thậm chí là thuộc, đều quen mặt, một đám trẻ cùng học cùng tan lớp, cô cũng tiện quan sát và khống chế các tình tiết mong .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-194.html.]
Nếu lên công xã học, đường xa còn qua nhiều chỗ, dễ phát sinh sự cố.
Hơn nữa cùng cũng nhiều, bảo đảm an .
Đây chính là lí do khiến cô ý định học vượt lớp lên thẳng năm thứ năm.
Tiêu Thanh Bình . Lạc Di nghiêm túc, chỉ coi cô bé đang giỡn với , nhưng trò đùa lạnh quá thì .
Vương Hoa chen tới chen lui trong đám mới lách đến gần chỗ Lạc Di: “Hai dựa sát như , thiết thế, đang cái gì đấy? Nói với.”
Lạc Di thấy liền bực: “Vương Hoa, nhớ thuộc năm đầu nhỉ, tên trong danh sách ?”
Cô chú ý Vương Hoa xếp thứ mấy, nhưng nhớ rõ năm điểm cao nhất là ai.
Vương Hoa biến sắc: “Người thứ năm ốm, thứ sáu lên bổ sung, các thầy cô còn ý kiến gì, cô ?”
Lạc Di lạnh lùng , rõ ràng hết sức chán ghét cô nhưng cứ tìm cách gần, thần kinh.
Cô ôn hòa bẻ một câu: “Sao dám ý kiến gì với ấm nhà lãnh đạo ạ, sợ khó cút khỏi trường luôn mất.”
Vương Hoa tức đến đau ngực, lời cha mà thật sự cách nào chuyện với con nhỏ .
“Nể tình chúng là chỗ thích, khuyên cô một câu, bớt qua với hạng , nó là con cháu của đám cặn bã xã hội đang đấu tố đấy.”
Tiêu Thanh Bình cứng , Lạc Di lập tức nhận ngay, cô nhẹ nhàng nhéo cánh tay : “Đừng vơ thích bừa bãi, chị đây mà các thể với tới , dị hợm.”
Dám bắt nạt bạn cô, thèm đòn .