Lạc Di tên của , qua đề thi một lượt. Một nửa là đề tính nhẩm, phần khó; một nửa còn bao gồm hai đề đại , hai đề hàm , trình độ cấp hai.
Tính nhẩm là sở trường của cô, cô soạt soạt mấy cái xong, nhanh chóng giải những đề toán ở mặt .
Từ đầu tới cuối cô hề chần chừ, kiên định mà quyết đoán.
Thứ khó, cô đều thành thạo cả .
Trái là Vương Hoa, lúc bắt đầu còn thể bình tĩnh bài, nhưng càng lúc càng gấp gáp, càng thêm chậm chạp, cắn đầu bút khó khăn suy nghĩ.
“Xong ạ.” Lạc Di kiểm tra một , lên nộp bài thi.
Vương Hoa đột nhiên ngẩng đầu, xong ? Nhanh như ? Cậu vẫn còn vài đề xong.
Lòng Vương Hải Thanh cuống như lửa đốt, lạnh giọng quát: “Con cái gì? Nhanh , cần lo cho khác, chỉ còn một nửa thời gian.”
Đối thủ nộp bài thi, Vương Hoa thể ảnh hưởng cho . Suy nghĩ của rối tinh rối mù, trừng mắt đề, trong đầu trống rỗng.
Sở trưởng Nhiếp tự chấm thi, càng chấm vẻ mặt càng nghiêm túc. Vương Hải Thanh chằm chằm vẻ mặt ông , đây là ý gì? Làm ? Hay là ?
Ông thò đầu gần xem một chút, nhưng… Không lá gan .
Sở trưởng Nhiếp buông cây bút trong tay, bình tĩnh cô bé nhỏ mắt: “Bạn Lạc Di, ông nhớ cháu là học sinh tiểu học.”
“ .” Lạc Di yên lặng mở cặp sách, lấy hai quyển sách, một quyển toán cấp hai, một quyển toán cấp ba.
Ngữ văn quá đơn giản, khó cô, toán thì cô quên mất một ít, ôn .
Sở trưởng Nhiếp ngạc nhiên hai quyển sách toán : “Cháu hết ?”
Lạc Di nhấc quyển sách cấp ba lên, giở một tờ trong đó : “Mới chỉ xem đến đây thôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-215.html.]
Đây là công thức lượng giác sin.
Sở trưởng Nhiếp im lặng, vài đứa trẻ trời sinh khác thường.
Ông gặp nhiều đứa bé thông minh tuyệt đỉnh, đặc biệt xuất sắc ở một phương diện, Lạc Di cũng là một trong đó.
Ông nổi lên tâm trạng yêu quý tài: “Hiểu ?”
“Hơi khó ạ.” Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh của Lạc Di cau .
Ánh mắt Sở trưởng Nhiếp ấm áp hơn nhiều, rốt cuộc vẫn là một đứa trẻ, ông nhận cuốn sách nghiêm túc giảng bài cho Lạc Di.
Ông sâu cạn, phân tích cực kỳ sâu; Lạc Di vô cùng nghiêm túc, liên tục gật đầu.
Chỗ nào , cô hỏi ngay.
Khả năng tiếp nhận của cô cao, một hiểu.
“Sở trưởng Nhiếp, ông giảng thật rõ ràng, cháu hiểu, thật là lợi hại, ông nghiệp đại học danh tiếng đúng ?”
Cô nịnh nọt, đôi mắt lấp lánh tỏa sáng, khuôn mặt nhỏ nhắn đặc biệt đáng yêu.
Trong lòng Sở trưởng Nhiếp mềm nhũn, còn nhỏ như gặp , đối diện trực tiếp với điều , thật là thảm.
“Ông từng học bổ túc ở Hoa Thanh .” Ông là một trong ít quân nhân bằng cấp cao, chút kiêu ngạo.
“Oa, trường top đầu, cháu cũng thi …” Lạc Di kịp thời dừng : “Không đúng đúng, cháu thi đại học Thủ Đô.”
Sở trưởng Nhiếp cực kỳ ngạc nhiên: “Sao Hoa Thanh ? Ông , Thanh Hoa mới là No1.”
Hai trường lớn nay từng ngừng tranh đấu, hóa bắt đầu từ lúc . Lạc Di theo bản năng hỏi : “Đại học Thủ Đô đồng ý ?”
Mọi : “...”