Không , hai thảo luận đề tài thật sự ?
Hoa Thanh và Thủ Đô thể tùy tiện thi đậu? Còn thể như cải trắng tùy ý chọn nhặt? Quá mức !
Cái gì là màu? Đây là màu cấp cao nhất, vô tình tổn thương khác.
“Đã qua nửa giờ.”
Vương Hoa gấp gáp nhéo bài thi, chịu buông tay, sắc mặt trắng bệch.
Vương Hải Thanh âm thầm sốt ruột, ai rõ con trai bằng cha chứ, trình độ con trai ông như nào ông vẫn rõ.
Trình độ trung bình, cách tiêu chuẩn đầu vẫn còn xa, nhưng cơ hội quá khó đạt , chỉ cần nắm chắc sẽ thể giúp con nhận chương trình đào tạo nhất, về một đường bằng phẳng, khởi điểm cao hơn bạn cùng lứa tuổi.
Hơn nữa, cuộc thi như chỉ tổ chức một , khi nào, chừng vĩnh viễn tổ chức .
Bỏ lỡ , chẳng khác nào bỏ lỡ cả đời, nên ông mới liều.
Có nguy hiểm mới phú quý, nguy hiểm càng lớn ích lợi càng lớn.
Trước đó ông còn chuẩn thật , kẻ c.h.ế.t cũng sắp xếp.
“Sở trưởng Nhiếp, Vương Hoa nhà tuổi còn nhỏ, gặp trường hợp như khó tránh khỏi căng thẳng, thể thi , mong chỉ giáo.”
Vẻ mặt Sở trưởng Nhiếp lạnh nhạt: “Lạc Di tuổi còn nhỏ hơn, nhưng con bé thi điểm tuyệt đối.”
Vương Hải Thanh lời , cả lạnh toát.
Rốt cuộc Vương Hoa cũng nộp bài thi. Sở trưởng Nhiếp chấm xong, giơ cả hai bài thi cho đều thấy rõ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-216.html.]
Lạc Di tất cả, một trăm điểm.
Vương Hoa hết đề tính nhẩm, nhưng một phần ba là sai, đề phương trình ứng dụng ở mặt đều bỏ trống.
59 điểm, điểm đỏ tươi chói mắt cực kỳ. Mắt Vương Hải Thanh đau đớn, ông há miệng thở dốc biện minh, nhưng thấy biểu cảm lạnh lẽo Sở trưởng Nhiếp, hai chân mềm nhũn, tự chủ quỳ rạp xuống đất.
Ở mặt lực lực mạnh như , hoa ngôn xảo ngữ đều vô dụng cả.
Sở trưởng Nhiếp tận mắt thấy bộ quá trình, cũng kết luận: “Đây là trình độ thật sự của hai , thực lực cách xa, bạn Lạc Di cần gì cả, sẽ thông báo việc với bộ phận liên quan.”
Tuy rằng quân sự và chính trị là hai bộ phận khác , nhưng thể thông báo, rõ tình huống cho đối phương.
Có lời của Sở trưởng Nhiếp, ai dám để trong lòng?
Nhóm mặc áo Tôn Trung Sơn thấy chuyện , trong lòng còn gì rõ?
Bọn họ cực kì khinh bỉ Vương Hải Thanh, đến cả một đứa trẻ mà cũng hãm hại, hết thuốc chữa , .
Vương Hải Thanh như thấy vận mệnh của chính , cho dù chỗ dựa to lớn, cũng che chở ông .
Sao rơi tay cơ chứ?
Ông vẻ đau khổ cầu xin: “Sở trưởng Nhiếp, … chỉ là nhất thời hồ đồ…”
Vương Hoa dọa đến , sợ hãi run .
Sở trưởng Nhiếp lười lý với hai cha con , kéo Lạc Di đến mặt: “Bạn Lạc Di, cháu chịu khổ .”
Tảng đá lớn đè nặng trong lòng Lạc Di huyền nửa ngày nay rốt cuộc rơi xuống đất, cả cô đều nhẹ nhàng.
“Cảm ơn ông, Sở trưởng Nhiếp, nếu ông, cháu chỉ sợ thể rửa sạch oan khuất, huỷ hoại tiền đồ tương lai, còn chịu đựng nhục nhã vô cùng tận, chừng còn lớn bức tử. “
Sắc mặt nhóm nhân viên công tác đều đổi, khả năng . Tưởng tượng đến một thiên tài nhỏ tư chất hơn nở rộ hại chết, trong lòng đều bực bội khó chịu.