Anh hít mạnh một , nhẫn tâm với bản đến thế ư?
Rốt cuộc xong câu trả lời cuối cùng, Lạc Di kịp soát bài, chỉ vội vã lên nộp bài lao cửa phòng học, cô là thí sinh cuối cùng rời khỏi phòng.
“Lạc Di, em…” Tiêu Thanh Bình đang chờ ngay cửa, thấy cô chạy , mồ hôi đầm đìa, gò má tái nhợt, tái mặt, vôi vã kéo cô chạy nhanh.
Tiêu Thanh Bình kéo Lạc Di chạy về phía nhà vệ sinh trường thi, bởi bên đó xếp hàng dài, ai cũng vội vã sử dụng, kéo tay Lạc Di chạy một quãng, sang tòa nhà bên cạnh.
Dọc đường , hai còn thấy mấy nam sinh bụm mặt ngay đường mà đại tiện, các thầy cô trông bên cạnh xanh cả mặt, thật vô cùng thê thảm.
Lạc Di chạy ào nhà vệ sinh, kéo quần xuống thì… cô thở hắt một , phù, may quá.
Cuối cùng cũng sống .
mà, rốt cuộc là nhỉ?
Tiêu Thanh Bình canh ngoài cửa, lòng lo lắng như lửa đốt: “Tiểu Di, em đó?”
Lạc Di cầm , cô cảm giác đây một trăm năm: “Còn thì ? Anh ? Có hết bài thi ?”
“Đi một là .” Tình trạng của thuộc dạng nhẹ nhất, “Em yên tâm, xong bài mới nghoài, sai sót.”
Sắc mặt khá tệ: “Những bạn khác nặng nhẹ, đoán là ăn thứ gì đó vấn đề.”
Lạc Di xổm bồn cầu lâu quá, cảm giác chân nhũn , cả lả sắp gục ngã: “Anh gọi thầy An, hỏi thầy xem bây giờ? Em cảm thấy cần truyền nước thôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-233.html.]
“ mà…” Tiêu Thanh Bình dám rời khỏi đây lúc , Lạc Di đang yếu, cần canh chừng cô bé, “Chờ chút, đợi em khá hơn, đỡ em qua đó tìm thầy.”
Lạc Di mím môi, xui xẻo quá mất, thế ?
Không mất bao lâu Lạc Di mới lết ngoài phòng vệ sinh, mặt cô trắng bệch như giấy, chân thẳng nổi.
Tiêu Thanh Bình thấy thế, vội vã cõng cô lên lưng, chạy nhanh ngoài.
Thầy hiệu phó An chạy khắp nơi tìm học sinh, càng tìm càng phát điên, bộ học sinh nhà đều gặp vấn đề.
Đưa tới đây ai cũng khỏe mạnh hoạt bát, suốt dọc đường canh phòng nghiêm ngặt, đến phút quan trọng nhất xảy chuyện như thế, ông sắp tuyệt vọng .
Không riêng gì thầy hiệu phó An, tất cả các thầy cô cùng học trò tới đây đều đẩy đến sát ranh giới phát điên, mà vị trưởng ban tổ chức thì càng sứt đầu mẻ trán.
Rốt cuộc tìm thấy Tiêu Thanh Bình, thầy hiệu phó vội vàng chạy : “Tiêu Thanh Bình, em chạy đằng nào thế? Thầy lo sắp c.h.ế.t đấy…”
Nhìn thấy cô bé con đang sấp lưng Tiêu Thanh Bình, sắc mặt bệch bạc, ông giật nảy : “Lạc Di, em ? Bác sĩ tới , mau qua cho bác sĩ kiểm tra.”
Giờ chính thầy cũng chẳng mong thành tích , chỉ mong đám học sinh nhà đều bình an.
Trong sảnh chính vài bác sĩ y tá, học sinh xếp hàng chờ chẩn trị, Lạc Di cho thuốc uống và tiêm xong, sắc mặt khá hơn, nhưng vẫn thỉnh thoảng chạy nhà vệ sinh.
Đợi khi các vị lãnh đạo tin tới nơi, cục diện khống chế.
Trưởng ban Nhiếp cả một phòng học sinh xuất sắc nhất đều đang nhợt nhạt lả , mấy học sinh còn ngất xỉu vì kiệt sức, lập tức tím mặt, yêu cầu cấp nghiêm tra vụ .
.