Tiêu Thanh Bình nhẹ nhàng cầm tay cô, trầm mặt lâu, tâm trạng vô cùng phức tạp.
Đương nhiên vô cùng vui vẻ khi ông nội sửa án, nhưng từ đây sẽ rời khỏi thôn Lạc Gia, rời khỏi nhà họ Lạc, rời khỏi… Bạn nhỏ .
“Lạc Di, em tới thủ đô thăm thú ?”
Ánh mắt Lạc Di sáng lên, cái lắm: “Được chứ, em sẽ cùng cha.”
Quyết định sảng khoái, hai nhanh chóng về thôn Lạc Gia. Ông cụ Tiêu tin mừng thì rơi nước mắt, kích động đến mức ngất xỉu.
Lúc tỉnh , ông nắm c.h.ặ.t t.a.y cháu trai, mừng rơi nước mắt: “Cuối cùng cũng qua thời gian cực khổ , ông sẽ ngày mà, quá.”
Những năm qua hai ông cháu họ sống quá khổ .
Lạc Quốc Vinh thật lòng vui cho họ: “Chú Tiêu, chú gì cứ với cháu, cháu giúp chú.”
Hai nhà ngày ngày ăn cơm chung với , sớm như một nhà.
Ông cụ Tiêu là thầy của chị em Lạc Di, dạy bọn họ nhiều kiến thức, Lạc Quốc Vinh cảm kích.
Ông cụ Tiêu cũng khách khí với ông : “Cháu mang Thanh Bình thủ tục, đứa bé như nó một chú yên tâm.”
Ông lớn tuổi, bất tiện, nhưng nghĩ đến thể trở về việc, ông vô cùng náo nức.
Ông rời khỏi trường quá lâu .
Khóe miệng Tiêu Thanh Bình giật giật: “Ông nội, cháu còn nhỏ nữa , cháu mười bảy tuổi.”
Lạc Di híp mắt: “Thiếu niên mười bảy tuổi như đóa hoa xinh , ngắt uổng, ngắt uổng.”
Mọi : …
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-278.html.]
Tiêu Thanh Bình: … Bị chọc ghẹo ?
Các thủ tục thuận lợi, Lạc Quốc Vinh mang Tiêu Thanh Bình mấy ngày là xong, mua vé tàu hỏa lên thủ đô.
Ông mua bốn vé, đưa cả con gái theo. Ngô Tiểu Thanh đồng ý, nhưng Lạc Di khéo miệng, dỗ mấy câu ngay.
Mới hửng sáng Ngô Tiểu Thanh thức dậy chuẩn đồ. Trong nhà mì ăn liền đơn sơ, theo ý Lạc Di, nấu chín mì trứng gà chiên dầu lên để dành, lúc ăn thì ngâm là , tiện.
Bà luộc hai mươi quả trứng gà, năm bình thịt heo ngâm tương, hấp thêm một lồng bánh bao trắng để ăn đường.
“Quốc Vinh, em khâu tiền trong áo cho , cũng khâu trong áo của Tiểu Di một ít, hai đừng tiếc tiền.”
Lạc Quốc Vinh sờ chỗ tiền thật dày, cũng bao nhiêu nữa: “Em yên tâm .”
Ngô Tiểu Thanh yên tâm về con gái: “Anh trông chừng Tiểu Di đấy, nếu sơ xuất…”
“Không , nhất định chuyện gì .” Lạc Quốc Vinh đảm bảo như c.h.é.m đinh chặt sắt, nhất định sẽ rời mắt khỏi con gái.
Thôn dân thôn Lạc Gia ông cháu nhà họ Tiêu sắp , rối rít chạy tới đưa tiễn bọn họ, nhét đồ ăn tay họ, vô cùng nhiệt tình.
Mọi ông cụ Tiêu sẽ về thủ đô giáo sư thì đều lôi kéo quan hệ.
Đương nhiên, hâm mộ nhất là các thanh niên trí thức.
Nhất là Từ Mông, hâm mộ đỏ cả mắt. Anh chạy tới, cầm một phong thư nhờ ông cụ Tiêu mang cho nhà.
Anh còn mở miệng gọi thầy, thiết và nhiệt tình, cứ như học trò cận.
Trước tránh như tránh tà, bây giờ quên mất.
“Thầy ơi, xin thầy nể tình chúng quen , hãy giúp nhà họ Từ bọn em sửa án. Đại ân đại đức của thầy, nhà họ Từ chúng em nhất định quên ạ.”
Anh mơ cũng nghĩ đến sửa án, hy vọng cha về vị trí cũ, thể vinh quang về thủ đô ấm.
.