Tên ria mép lạnh lùng hét lên: “Nói đạo lý với mấy tên gì, bắt bọn họ thẩm vấn là giải quyết xong .”
Lòng ông cụ Tiêu thắt , ông thầm hối hận, lẽ nên đến đây hoài niệm về chỗ ở cũ.
Tiêu Thanh Bình tuổi trẻ ngông cuồng, nổi giận đùng đùng: “ nữa, gia đình cải tạo , ông nội trở , hiện tại ông là giáo sư đại học.”
Tên ria mép những tém mà khí thế càng thêm kiêu ngạo: “ mặc kệ mấy cải tạo , cảm thấy mấy là phần tử , mấy là , thì mấy chính là .”
Sắc mặt của Lạc Quốc Vinh tái mét, ông nhặt một viên gạch bảo vệ mặt ông cụ Tiêu, hung tợn trừng mắt những kẻ vô lý đó.
Ông cái khí thế sẽ tàn nhẫn đập bể đầu của đối thủ thành từng mảnh, khiến cho đối phương khiếp sợ.
Lạc Di ghét nhất là cái kiểu chụp mũ bừa bãi : “Oai kìa, những dân thường nghèo khổ quyền thế như chúng đường sống nữa , lắm, đây là do mấy ép đó.”
Cô đột nhiên lấy loa hét lớn: “Tàn dư của đảng 4 đến đây để bức hại những vô tội , mau đến đây xem .”
Tên ria mép và đồng bọn biến sắc, khi họ đang chuẩn lao tới để giật lấy cái loa thì Lạc Quốc Vinh cầm một viên gạch chạy tới định ném nó họ.
Tiếng la lớn ngay lập tức thu hút một đám đông xem, cổng sân cũng mở , vài bước , họ châu đầu ghé tai hỏi xem chuyện gì xảy .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-293.html.]
Tên ria mép cũng thấy cấp của , sắc mặt xanh mét, tên quen thói kiêu ngạo, nào ngờ hôm nay gặp khó chơi.
Lạc Di chút nào rụt rè, cái miệng nhỏ tía lia: “Chúng khó khăn lắm mới chờ đến ngày sửa tội sai, nhưng mấy vẫn chịu bỏ qua cho chúng , rốt cuộc là tại chứ? Người thì sống cả ngàn năm, sống trong vinh quang, còn thì sống lâu, đời lẽ nào còn công lý ?”
Cô đáng thương xung quanh: “Ông ơi, bà ơi, chú ơi, dì ơi, những dân bình thường như chúng còn đường sống nữa , bọn họ đang điên cuồng chà đạp chúng , giẫm chúng chân, thật là khốn khổ mà, hôm nay chúng ép đến mức còn lối thoát, ngày mai sẽ đến lượt , ai may mắn tránh khỏi .”
Nước mắt cô rơi lã chã, giống như một cô bé đáng thương bắt nạt.
Cô khéo léo lôi kéo công chúng về phe của , vì họ đều là những dân bình thường.
Trong đám đông tiếng hét: “Đả đảo bọn quan độc đoán, đả đảo bọn áp bức nhân dân.”
Mười năm qua ai cũng sống một cuộc đời vô cùng bế tắc, sống khổ quá mà, nên khi gặp chuyện như thì họ càng tức giận hơn.
Người dân sống đau khổ, nhưng cái lũ gây rối mấy vẫn hống hách độc đoán, chịu thôi ?
Có đầu tiên lên tiếng, ngày càng nhiều lên tiếng hơn.
Sự việc càng ngày càng trở nên nghiêm trọng, lãnh đạo của đơn vị sốt ruột, gọi tên ria mép sang một bên, yêu cầu tên nhanh chóng giải quyết sự việc, nếu thì đợi sa thải .
Tên ria mép khó chịu tức giận, nghiến răng nghiến lợi hét lớn, thu hút sự chú ý về phía .
.