Lạc Quốc Vinh sờ dám sờ, chỉ thận trọng hỏi: “Tiểu Di, cho cha xem một tí.”
Lạc Di đưa giấy báo trúng tuyển cho ông, Lạc Quốc Vinh sờ lên mấy chữ mạ vàng ‘Đại học Bắc Kinh’, tay run cả lên, mắt đỏ ửng, nước mắt đầm đìa.
“Cha, ?” Lạc Di là bình tĩnh nhất nhà, đây chỉ là một mục tiêu nhỏ mà thôi, đáng gì .
Lạc Quốc Vinh thực vui, nhưng vì , nước mắt cứ chảy xuống ngừng: “Cha đang vui quá đấy mà, cho tới giờ, cha từng dám nghĩ thể một đứa con tài giỏi như thế, con là niềm kiêu hãnh lớn nhất đời cha đấy.”
“Tiểu Di, cũng tự hào vì con.” Ngô Tiểu Thanh cũng rơi lệ, giấc mộng của bà, con gái bà thành , cuộc đời chẳng còn gì luyến tiếc, “Con gái là giỏi nhất.”
Lạc Nhiên lúc là một thiếu niên rộng rãi sáng sủa, cao cao gầy gầy: “Cả em nữa, chị, chị của em quá giỏi, em chỉ cần ngoài một tiếng, chị là chị ruột em, lập tức xúm đến, ai cũng ngưỡng mộ , ôi chao ôi, nhà chúng chuẩn lên thủ đô .”
Lãnh đạo trường học cũng tới, tất cả đều vô cùng vui mừng, đây là sinh viên Bắc Kinh đầu tiên của trường , thật là vinh dự.
Các phóng viên báo đài đều tới, thấy ‘trạng nguyên’ tỉnh trông thế nào, tất cả đều ngây .
Bọn họ còn tưởng trạng nguyên là một con mọt sách, đeo mắt kính thật dày, trông mộc mạc lôi thôi, sắc mặt nhợt nhạt.
cô bé mắt đây, mặt mày tươi tỉnh, trắng trẻo hồng hào, rạng rỡ sáng ngời, đôi mắt đen láy cực kì linh động, tóc buộc đuôi ngựa, thanh xuân dào dạt, xinh tuyệt vời, tản một phong thái trí thức đậm đà.
“Cháu là Lạc Di hả?”
“ ạ, cháu là Lạc Di.” Lạc Di hào sảng bắt tay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-341.html.]
Các phóng viên định thần , chủ đề: “Có thể chia sẻ một bí quyết học tập của cháu với xem ?”
“Được chứ ạ.” Lạc Di lấy một tờ kế hoạch và thời gian biểu.
Sáng sớm 6 giờ dậy học ngoại ngữ, chuẩn bài hôm đó, gặp vấn đề gì rõ thì ghi chú , tới trường hỏi thầy cô.
Sáu rưỡi ăn sáng, bảy giờ học, trưa đề thực hành, tối tự học, đề thi, ôn tập bài mới học, củng cố tri thức, mười hai giờ tắm ngủ.
“Mỗi ngày cháu đều theo thời gian biểu , học tập đường ngang ngõ tắt, dựa năng lực tự đốc xúc bản , nghiêm ngặt với chính , kiên trì, bền bỉ, chăm chỉ.”
Các phóng viên đều choáng váng, thì lưng mỗi vị trạng nguyên đều là những biển mồ hôi công sức.
“Hay giới thiệu với về gia đình cháu nào, cháu từng học cao, đây là một trong những nguyên nhân thành công của cháu ?”
Lạc Di suy nghĩ một chút đáp: “Cháu thì vẫn tính là học sinh nhà nghèo, hồi bé nhà nghèo lắm, mười tuổi mới đến trường, cháu rõ học tập quan trọng thế nào nên vô cùng trân trọng cơ hội , cháu cũng , cháu đường lùi, chỉ thể tiến lên, tử chiến đến cùng.”
Một vị phóng viên ngạc nhiên: “Tử chiến đến cùng? Nói khoa trương ? Cháu còn cha mà.”
Đâu mồ côi .
Lạc Di mỉm : “Cha cháu đều , ủng hộ cháu học, họ đều là những nông dân an phận thủ thường, suốt đời đều bôn ba vì miếng cơm manh áo, ngày ngày vất vả sớm tối mới thể cho cháu cơ hội đến trường , nhưng vẫn thể thúc cháu cất cánh khỏi mặt đất, cháu ruộng, cho nên chỉ thể sức học hành.”
“Làm nông cũng mà.”
.