Con dâu cả thấy ông phản ứng gì thì hung hăng nhéo ông một cái: “Cha nó, đang chuyện với ông .”
Lạc Quốc Cường lau mặt, khẽ thở dài: “Mẹ, đừng gây chuyện.”
Nhà họ Lạc một đậu đại học Thủ Đô, cả nhà đều vinh quang, dù thiết thì ông vẫn là bác cả của Lạc Di.
Hai em Lạc Xuân Vũ là họ của Lạc Di, chuyện đó vĩnh viễn đổi.
Bà cụ Lạc hùng hồn : “Tao đang lo nghĩ cho quốc gia đấy, đức hạnh gì thể lên đại học chứ? Trước năm thành phần bất hảo, thanh danh , đều thể…”
Trước đều như thế, ai thấy khác mắt là tố cáo ngay, dán báo chữ to, là thể phá hủy tiền đồ của đối phương.
Bà bao giờ ngoài, tiếp xúc với quan niệm mới bên ngoài nên vẫn còn tư tưởng cũ.
Lạc Quốc Cường từng đội trưởng, ngu như thế: “Đó là ngày xưa , bây giờ khác, chỉ thành tích đạo đức, chỉ cần thành tích thì học trường nào cũng .”
Bà cụ Lạc ngẩn , thói đời gì thế ?
“Tao phục.”
Lạc Quốc Cường khổ : “Không phục thì nhịn .”
“Tao vì bản tao ?” Hốc mắt bà cụ Lạc đỏ ửng: “Là vì Xuân Mai đó. Tao xem bói , chị em bọn chúng tương khắc, Lạc Di càng vinh quang, Xuân Mai càng xui xẻo. Chỉ cần nghĩ đến Xuân Mai đang chịu khổ, tao đau lòng ngủ yên.”
Bà thể thừa nhận thương sai , chuyện đó tương tương với cả đời bà đều là sai lầm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-344.html.]
Cái tên Lạc Xuân Mai luôn là cấm kỵ trong nhà, bỗng nhiên nhắc tới, con dâu cả nhà họ Lạc rơi cả nước mắt.
“Mẹ.” Con dâu cả và bà cụ Lạc ôm đầu lóc, hai em sinh đôi Lạc Xuân Bình và Lạc Xuân Vũ vẫn tiếp tục yên lặng.
Bọn họ vốn là hai đứa bé cưng chiều nhất nhà họ Lạc, mười mấy năm đó luôn thuận buồm xuôi gió, nhưng Lạc Xuân Mai bắt, cuộc sống của họ ngừng đảo lộn.
Ai ai cũng chỉ chỉ chỏ chỏ bọn họ, bừa bãi một cách quái gở.
Hai còn học xong cấp hai, về thôn nông từ sớm. Hoàn cảnh trong thôn hơn, ai chỉ chỏ đánh chửi, nhưng cũng ai ưu đãi cho bọn họ.
Mỗi ngày bọn họ việc, dần trở nên ít , càng ngày càng chán nản, thấy tương lai, thấy hy vọng.
“Đó là phong kiến mê tín, hai bớt thế .” Lạc Quốc Cường thương con gái ? Cũng , nhưng ông thực tế hơn.
“Đừng chỉ lo cho Xuân Mai, nghĩ cho Xuân Vũ và Xuân Bình . Chúng một con chị tù , ngóc đầu lên với khác, cưới vợ . Nay khó khăn lắm mới đứa em họ thi đậu đại học Thủ Đô, chúng cũng thơm lây…”
Mấy năm nay họ xem mắt nhiều , nhưng thành công.
Có nhà thì bắt bẻ chê bà cô Lạc Xuân Mai, nhà chê nhà họ nghèo.
Nhà thương con gái thì đòi sính lễ lớn, gì mà đủ đài, xe đạp, máy may, đồng hồ, còn thêm năm trăm đồng tiền, biến đám cưới thành việc ăn.
Vấn đề là, nhà bọn họ điều kiện ?
Đài, xe đạp, máy may, đồng hồ cộng hơn một nghìn, tất cả sinh lễ đều để nhà ngoại. Cưới một đứa con dâu mà táng gia bại sản, còn nợ một đống, ai mà chịu cưới cơ chứ?
Đầu óc bà cụ Lạc đủ linh hoạt, còn phản ứng kịp: “Thơm lây cái gì? Mày cái tính khó ưa của con bé ?”
.