Các công an , chút mờ mịt: “Cháu cái gì?”
Lạc Di duỗi một ngón tay trắng nõn mềm mại : “Đầu tiên, đề thi đại học thống nhất, mỗi nơi một đề, mỗi năm một đề. Cho dù là trùng sinh thì ai thể bộ đề thi trong vài chục năm ở tất cả nơi chứ? Đó là trùng sinh, mà là thần tiên hạ phàm.”
“Thứ hai, mà cho dù thật sự tài giỏi như thì cái gì chẳng , nhất quyết thi đại học chứ? Công sức bỏ tỷ lệ thuận với những gì nhận , tội gì mà thế.”
“Thứ ba, cho dù cố chấp thi đại học, nhất định thi mới , nếu đề bài thì hà tất gì chăm chỉ học tập, lấy một giấc ngủ ngon.”
Cô chăm chỉ vất vả học hành, thầy trò trường trung học một trong huyện đều thấy, thường cho khác xem vở ghi và thời khóa biểu học tập một ngày của .
Tất cả những thứ đó đều chứng minh cô nỗ lực nhiều đến mức nào.
Ba điều cô lý, các công an đều thể phản bác. Đề thi đổi mới hàng năm, mỗi nơi một kiểu, nếu thể nhớ hết tất cả thì giỏi đến mức nào cơ chứ?
Nếu giỏi như thế thì cố chấp thi đại học? Điều thể lý giải .
Hơn nữa, ngày nào cô cũng dậy lúc sáu giờ sáng để học bài, tối học đến mười hai giờ mới ngủ, mặc kệ gió mưa, một năm 365 ngày, cô đều chăm chỉ như .
Nếu cô thật sự thì mệt mỏi như ? Điều phù hợp với lẽ thường.
Có tiếng gõ cửa vang lên, một công an ngoài một lát nhanh chóng .
“Để chứng minh cháu thật sự thưc lực thủ khoa tỉnh, các chú thể cho cháu một cơ hội.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-354.html.]
“Cho cháu ?” Mặt Lạc Di thoải mái: “Cháu vốn , chú nư thế là tổn thương lòng tự trọng của một học sinh xuất sắc như cháu.”
Anh công an sửng sốt một lúc, lòng tự trọng của học sinh xuất sắc là thứ gì?
“Vậy cháu bằng lòng chấp nhận thử thách ?”
“Được thôi.” Lạc Di đồng ý chút do dự: “ mà thử thách thì thử thách, các chú cũng trả một cái giá nhất định để xoa dịu tâm hồn tổn thương của cháu.”
Cô hành động theo lẽ thường khiến các công an bối rối: “Bọn chú gì cả…”
Lạc Di họ với vẻ mặt trách móc, bắt cô đây gì ? Nếu là đứa bé khác khác thì sợ hãi lớn đấy, ?
“Cháu chỉ là trẻ vị thành niên thôi, trẻ con yếu đuối hơn trưởng thành nhiều, những chuyện các chú xem là chuyện nhỏ nhưng đối với chúng cháu là chuyện lớn.”
Nói xong, cô ôm ngực, tỏ vẻ đau lòng: “Mà cháu là một học sinh sinh xuất sắc đầy kiêu ngạo, các chú bắt cháu về thẩm vấn, vô duyên vô cớ nghi ngờ cháu, hành động tổn thương cháu .”
“Chuyện …” Rốt cuộc công an cũng nghĩ đến tuổi tác của cô, cô chỉ mới mười sáu tuổi thôi, là thiếu nữ xuân thì, quả thực vẫn còn là một đứa trẻ.
Cô tỏ bình tĩnh, nhưng nghĩa là cô sợ.
“Các chú chỉ mời cháu đến đây để hợp tác điều tra…”
Lạc Di vểnh môi: “Thật ? Cháu học nhiều, các chú lừa cháu .”
Anh công an: “…”
.