Tứ hợp viện đúng là dễ lấy, nhưng cuối cùng cũng xong .
Không chỉ cô một , những khác đều thức cùng cô, đèn phòng bên cạnh cũng sáng suốt đêm.
Cha cô và Tiểu Nhiên co ro ghế ngủ , cô cũng đánh thức họ.
Anh công an mang cháo kê và bánh bao hấp tới, thương xót : “Cháu ăn nhiều một chút, cháu vất vả .”
Bọn họ trông cô thi một đêm mệt , cô là thi thì càng mệt hơn, thật dễ dàng chút nào.
Lạc Di , cảm kích. Cô cắn một miếng bánh bao, thấy một nhóm đang bước từ căn phòng bí mật bên cạnh, trong đó một trông quen.
Ba đàn ông, một phụ nữ, đều lớn tuổi, trông khí thế.
Bọn họ đều Lạc Di, cô cũng yên lặng đối phương, đưa một cái bánh bao cho ông cụ lớn tuổi nhất: “Ông ăn bánh bao ạ?”
Bàn tay trắng nõn nâng một cái bánh bao nóng hổi lên, mê hoặc.
Ông Mạc nhận lấy, nhưng ăn, chỉ cô thật sâu: “Tại cho ông?”
Lạc Di híp mắt : “Ông lớn tuổi nhất, ông thức cả đêm , đừng liều mạng nữa ạ, sức khỏe quan trọng nhất.”
Mặc dù do cô hại, nhưng cũng coi như chịu khổ cùng cô, cũng dễ dàng gì.
Ông mạc khẽ mỉm , cắn vỏ bánh bao, nhân bánh lộ , mùi vị tươi ngon lan trong miệng, xua đuổi cái mệt mỏi một đêm thức trắng.
“Lạc Di , tại cháu chọn học chuyên ngành máy tính?”
Lạc Di ăn một miếng cháo, ăn như hổ đói, cô thực sự đói: “Cháu thích đồ mới nấu.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-357.html.]
Nhìn cách ăn của cô, đều cảm thấy đói mà sờ bụng .
Nhân viên công tác lập tức đưa thức ăn lên, phân từng chén cho .
Nhất trời, nước bốc lên khắp phòng, mùi thức ăn lan tràn.
Ông Mạc ăn hỏi cô: “Ông thấy điểm các môn của cháu đều , nhất là môn Toán, bài vượt cấp nữa, cháu cân nhắc đổi chuyên ngành ?”
Lạc Di hiểu rõ bản : “Cháu chỉ học Toán cao cấp thôi, tính là thiên tài Toán học. Cháu học lệch, điểm các môn sàn sàn với , cái nào cũng một chút, nhưng tinh thông.”
“Không tinh thông á?” Ông Mạc cô chằm chằm, vẻ mặt phức tạp: “Toán 100, Hóa 100, Lý 100, Ngoại Ngữ 100, Chính Trị 93, Văn… 80.”
Tất cả đề thi ông đều khó hơn đề thi đại học năm nay.
cô thi điểm tuyệt đối bốn môn, thực lực mạnh, thể tưởng tượng, ông khỏi cô bằng con mắt khác.
Lạc Di cau mày: “Văn cháu sai chỗ nào ạ? Sao sai nhiều thế!”
Đề thi đáp án chính xác, cô đều thể giành điểm tuyệt đối, nhưng đề thi đáp án chính xác thì chỉ thể xem cảm nhận của giáo viên chấm thi.
Ông Mạc thản nhiên : “Bài luận cháu ẩu, đủ chữ, trừ điểm.”
Lạc Di: “...”
Cô thi Văn cuối cùng, sắp cạn kiệt sức lực, đến đoạn cuối, cô buồn ngủ, mệt.
Cô uất ức: “Có cháu thi uổng cả đêm ? Không phần thưởng nữa ạ?”
Ông Mạc ngờ cô sẽ phản ứng , dở dở : “Thành tích của cháu xuất sắc lắm , nhất định thưởng.”
Danh hiệu thủ khoa tỉnh danh xứng với thực, chút gì là tâng bốc.
.