Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bà cụ chỉ lo lắng chức vụ đại đội trưởng của con trai cả giữ nổi.
Vốn dĩ Lạc Quốc Vinh tức ách trong bụng , nghĩ đến mười tệ thì ông bực bội kinh khủng.
Làm nhiều ít gì cũng giống , lấy trợ cấp cho nhà cả, ông cần gì mệt gần c.h.ế.t chứ?
“Mẹ, xem kìa, ba em bọn con chỉ cả là con ruột, con và hai đều là nhặt về, ? Mau cho con , cha ruột con là ai? Ở ? Con tìm bọn họ.”
Dáng vẻ vô cùng chờ mong của ông cho bà cụ Lạc tức đến nỗi méo miệng, nếu thằng ba ngang bướng như thì lúc nên sinh nó .
Bà cụ đuổi đánh một lúc lâu, nhưng mà đụng đến một cọng lông nào cả, ngược còn cho chính mệt mỏi quá sức: “Rốt cục thì thế nào?”
“Ở riêng.” Lạc Quốc Vinh chỉ yêu cầu , gần đây ông dẫn theo con gái lên núi đào thảo dược, lười công.
Vẻ mặt bà cụ Lạc biến sắc, nhà nào nhà nấy trong thôn đều sống chung với , đây là một truyền thống , cho dù là ầm ĩ gà bay chó chạy thì cũng từng tiền lệ.
Làm nhà đại đội trưởng, bọn họ càng giữ gìn truyền thống, một tấm gương sáng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-37.html.]
“Chỉ cần một ngày còn sống thì đừng hòng.”
Lạc Quốc Vinh là , ánh mắt ảm đạm, mím môi một cái, : “Vậy… mỗi ngày con cần hai quả trứng gà.”
Trong nhà nuôi chín con gà, theo hạn ngạch thì mỗi nhà ba con, trứng gà để dành thì dùng để đổi dầu muối tương giấm, các loại đồ dùng hằng ngày, sống một cuộc sống túng thiếu.
ở trong cảnh mà còn bất công như thế thì ông thể nhịn .
Bà cụ Lạc lập tức om sòm lên, tát một cái: “Còn bằng ép c.h.ế.t cho , cái đồ lười biếng như mà cũng xứng ăn trứng gà ?”
Lạc Quốc Vinh nhanh chóng tránh , vẻ mặt hiện lên sự bực bội, cái là ăn, mà là giành cho hai đứa con của .
Con nhà cả thể ăn, mắc gì con của ông thể ăn ? còn cầm cho trai !
“Ôi, con khó chịu, đau đầu đau tay đau chân, chỗ nào cũng đau, con về phòng nghỉ ngơi một lát.”
Lạc Quốc Vinh đầu bước , thích thế nào thì thế đấy, dù thì ông .
Ngày ngày ở trong nhà chờ ăn, sướng hơn ?