Có một đàn chị chuyên tiếp đón tân sinh viên, thấy khuôn mặt nhỏ mang nét ngây thơ của Lạc Di, khỏi lâu hơn.
Thật nhỏ, dáng dấp trông .
Lạc Di thoải mái cầm thư thông báo trúng tuyển báo danh, quá trình diễn suôn sẻ.
Tất cả sinh viên năm nhất đều nội trú tại trường, Lạc Di cũng ngoại lệ, khi nộp tiền và thu dọn đồ đạc, cô đến khu ký túc xá.
Đám đàn ông , chỉ Lạc Di và Ngô Tiểu Thanh xách đồ lên lầu.
Đẩy cửa ký túc xá 306 , phòng gồm tám ở, bốn học sinh đến, khá náo nhiệt.
Hai con cởi mở tiến tới chào hỏi, họ đều là những thi đỗ các trường danh tiếng, chỉ thông minh cao, chẳng mấy chốc bắt chuyện.
Mọi đến từ miền đất nước, kiểu gì cũng , thanh niên trí thức, công nhân kỹ thuật, đương nhiên cũng sinh viên nghiệp.
Lạc Di thấy một phụ nữ mang theo một đứa trẻ, ban đầu còn tưởng là nhà, kết quả chuyện một hồi mới là bạn cùng lớp.
“Chị Tiêu, chị mang theo con học ?”
Chị Tiêu năm nay tròn ba mươi, khuôn mặt hằn vẻ gian khổ, là một thanh niên trí thức: “Ừm, đứa bé chỉ chị, chị ly hôn , cha của đứa bé thích con gái, cho nên cần con bé."
Cả đám im lặng, một câu ngắn ngủi nhưng chứa đựng quá nhiều thông tin.
Lên đại học mỗi tháng sẽ tiền trợ cấp, nhưng bao nhiêu, một phụ nữ mang theo con cùng học vất vả.
Chị Tiêu bế đứa bé dậy, khom thật thấp và chào : "Con chị nơi nào để , chị để con bé ở trong ký túc xá. Con bé ngoan, mong thông cảm cho chị."
Bé gái chỉ mới bốn tuổi, nhưng tóc khô rối, trông vẻ suy dinh dưỡng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-379.html.]
Lạc Di xưa nay còn gian khổ như , trong lòng nỡ, cô là đầu tiên tỏ thái độ: “Em ý kiến.”
Những khác , bởi vì lý do đặc biệt, nhiều trúng tuyển đại học đều lập gia đình, thi đậu mang theo con cùng.
việc một phụ nữ ly hôn đưa con học vẫn là điều hiếm thấy.
“Em cũng ý kiến, chỉ cần quấy rầy em nghỉ ngơi và học tập là .” - Bình thường đều ở phòng học và thư viện, ký túc xá chính là nơi để về ngủ một giấc.
"Em cũng ."
Tâm tư của đều thuần phác, hề vòng vo, lấy giúp đỡ khác niềm vui.
Ngô Tiểu Thanh , thấy cảnh cũng đành lòng, lấy hai cái bánh bao đưa cho cô bé: “Ăn .”
Cô bé khá nhát gan, theo bản năng về phía , chị Tiêu vội vàng từ chối: “Em thể nhận cái .”
Ngô Tiểu Thanh nghĩ đến Lạc Di khi còn bé cũng đáng thương như , ăn đủ no, mềm lòng : “Đây là cho con bé, gặp là duyên phận, coi như trưởng bối tặng quà gặp mặt .” -
Trưởng bối ban thưởng, nào dám từ chối.
Hốc mắt của chị Tiêu đỏ hoe: "Cảm ơn chị."
Cô bé cắn một miếng bánh bao, hai mắt lập tức sáng lên, ngạc nhiên : "Mẹ ơi, thịt ! Ngon quá!"
Chị Tiêu đứa nhỏ từng ăn đồ ngon, trong nhà cả năm cũng ăn thịt dù chỉ một .
Nhà chồng nghèo, còn trọng nam khinh nữ, chồng thì đánh đập vợ con, cho chị thi đại học, cũng cho phép chị học.
Chị đánh cược tính mạng, chiến đấu bằng trí thông minh và lòng dũng cảm để tia hy vọng .
.