Cô đầy thâm ý, trong giọng chút xa: “Cô thật ?”
Vương Ngữ Thần căm ghét cô chằm chằm, Lạc Di từ cách gần như , cô phát hiện làn da của cô trắng mịn, ngũ quan tinh xảo, trong lòng ghen ghét: “ , cô nhanh .”
Lạc Di thấy khó hiểu, cô chỉ yên lặng trong thư viện, chi là khiêm tốn mà cũng thể rước lấy chuyện rắc rối.
như thì chả gì sợ nữa: “Ghen ghét với tài, bụng hẹp hòi, dung lượng não nhỏ, tầm thường quá thiếu suy nghĩ.”
Mọi : “...” Quá thẳng thắn, quá lòng!
Mắt Vương Ngữ Thần trừng lên ngu ngốc: “ ghen tỵ với cô? Ha ha, cô nhầm đấy chứ, cô chỗ nào hơn ?”
Một nữ sinh bên cạnh phụ họa: “Vương Ngữ Thần mới là hoa khôi của đại học Bắc Kinh, là sinh viên nữ xinh nhất, xuất sắc nhất.”
Lạc Di lạnh lùng : “Nữ gián điệp nổi tiếng Nam Tạo Vân Tử xưng là hoa của đế quốc.”
Mọi : “...”
Xin , lạnh quá.
Sắc mặt Vương Ngữ Thần lúc thì xanh, lúc thì trắng, hít sâu liên tục mấy mới nhịn mấy câu chửi tục. Ánh mắt tờ đơn đăng kí bàn, híp mắt , nảy ý tưởng.
“Cô cũng định tham gia cuộc thi ? Vậy thì quá , chúng hãy so tài một chút. Nếu cô thua thì từ nay về tránh xa , thấy từ xa thì tránh .”
Lạc Di ngẩng đầu, vẻ mặt miễn cưỡng, chút thản nhiên đắc ý: “Vậy nếu cô thua thì ?”
Vương Ngữ Thần trả lời mà suy nghĩ: “Không thể nào, học tiếng Anh từ nhỏ đấy.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-405.html.]
Lạc Di cầm cốc nước uống một hớp, tự nhiên thoáng bên ngoài cửa sổ: “Cô Murphy’s law ?”
“Cái gì?” Vương Ngữ Thần cau mày: “Cô bớt đánh trống lảng .”
Từ nhỏ Lạc Di nên dùng thời gian như thế nào, dùng ở thì hiệu quả.
Cô dùng thời gian để học tập, thành tích là minh chứng nhất.
Mà vài , tiêu tốn thời gian ăn diện và chơi đùa bên ngoài, chỉ sự xinh còn đầu óc thì trống rỗng.
Xem chọn lựa của thế nào, thì đường của mỗi sẽ giống .
“Murphy’s law, tiếng Trung gọi là định luật Mặc Phỉ. Vào năm một nghìn chín trăm bốn mươi chín do Edward A.Murphy đưa , là một trong ba khám phá lớn của văn hóa phương Tây thế kỉ hai mươi. Chủ yếu về chuyện nếu khả năng phạm sai lầm thì tỷ lệ phạm sai lầm lớn, cô hiểu ?”
Vương Ngữ Thần phản ứng kịp: “Cô bớt những chuyện vô dụng …”
Lạc Di xoa lông mày, cô thích chuyện với loại , quá mệt mỏi.
Đột nhiên cô nhớ Tiêu Thanh Bình, mỗi cô chỉ cần mấy chữ thì Tiêu Thanh Bình ngay lập tức hiểu tất cả.
“Xem cô hiểu, đơn giản hơn nhé, chính là chuyện gì là tuyệt đối cả.”
Mọi đồng loạt về phía Vương Ngữ Thần, cho nên, giữa học bá và hoa khôi cách xa đến ư?
Mặt Vương Ngữ Thần thoắt cái đỏ bừng, khốn kiếp, thẳng ? Cần gì lòng vòng chứ? Cố ý đây mà.
Cô ghét nhất kiểu nữ sinh giả vờ học hành ngoan ngoãn, gì thú vị cả, giống như gỗ : “Như , nếu thua thì sẽ tránh cô thật xa.”
Lạc Di cũng sợ, thì bỏ chút thời gian chơi đùa , coi như giúp đầu óc tỉnh táo: “Vậy cứ thoải mái quyết định .”
.