“ cũng dám.” Lưu Nhất Hách cũng tủi , nếu đổi là cô gái của khác thì theo đuổi từ lâu , nhưng còn Lạc Di... dù thích cũng dám ngỏ lời.
Có ai thằng hề chứ?
Dương Nam Ba chăm chú: “Cậu thật sự thích cô ?”
“Ai thích cô ? chỉ là...” Lưu Nhất Hách cố gắng tìm lý do, “ thích gương mặt tươi của cô , nó khiến cảm thấy ấm áp, bận tâm đến chuyện tình cảm nam nữ.”
Mọi thở phào một , chỉ cần động đến học trò của lão Mạc là .
Ai thích những cô gái xinh thông minh? cũng chỉ là thích mà thôi.
Lưu Nhất Hách quen nhiều cô gái, bình thường cũng lắm điều, là một tùy hứng, thích ba hoa, nhưng cũng từng những chuyện trái với đạo đức.
Dương Nam Ba nghi ngờ, nhưng những chuyện thể , cũng nên .
Vương Ngữ Thần chạy hồng hộc theo , mồ hôi chảy đầm đìa: “Không hổ là sinh viên đại học Công An, chạy nhanh thật đấy. Anh Nhất Hách, nãy điêu thật đấy, em phối hợp với như , quậy đến nỗi cần giữ hình tượng, nên em một bữa ?”
Cô mỉm ngọt ngào, giống như một cô em gái ngoan ngoãn.
Lưu Nhất Hách lập tức đồng ý: “Không thành vấn đề, em gái chúng ăn gì? Anh mời.”
Vương Ngữ Thần khoác tay một cách tự nhiên, giọng nũng nịu : “Ăn món Tây, em ăn loại bít tết ngon nhất.”
“Được.” Lưu Nhất Hách bất giác kéo tay cô xuống: “Không còn là trẻ con nữa, đừng lôi lôi kéo kéo, để thấy thì .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-407.html.]
Vương Ngữ Thần nhõng nhẽo: “Chỉ cần chúng thẹn với lòng là , khác nghĩ , em cũng chẳng .”
Ở bên , Lạc Di thu dọn sách vở chuẩn về nhà.
Tề Văn Tĩnh bên cạnh cô, nhỏ giọng : “Lạc Di, tớ nộp đơn đăng ký giùm , nhất định đánh bại cô , khí phách.”
Lạc Di thật sự coi đó là gì cả, đây chỉ là một cuộc thi mà thôi.
“Cố gắng hết sức thôi.” Tối hôm nay cả nhà cùng dùng bữa, cha cũng kháng nghị.
Ngày mai sẽ đến nhà giảng viên một chuyến, nộp báo cáo thí nghiệm tuần , những kiến thức tâm đắc và mấy câu hỏi hóc búa trong “Mười quyển Landau”, chơi khúc “Hoan Lạc Tụng” một cách trôi chảy.
Thấy cô dường như để tâm, Tề Văn Tĩnh giậm chân tức tối: “Bắt buộc, nhiều sách tiếng một chút, tớ nghĩ cách giúp lấy thêm vài đề thi thử kỳ .”
Lạc Di chút kinh ngạc: “Cậu ghét cô đến ?”
“ .” Tề Văn Tĩnh tức giận : “Tớ thích cô vênh váo huênh hoang, lượn qua lượn giữa mấy thằng đàn ông, còn tỏ vẻ là giỏi giang cao ngạo lắm.”
Tuy trường học nào cũng đều sẽ những loại , nhưng cứ thấy khó ưa .
Lạc Di nghĩ tới khuôn mặt xinh dễ thương của Vương Ngữ Thần, chút giống nữ, cô thực sự , còn cách ăn mặc: “Có thể là khác theo đuổi cô chăng, cô quả thực tư cách .”
“Sao tỉnh thế?” Nét mặt Tề Văn Tĩnh lộ vẻ khó tin.
Lạc Di lớn, thấy đời cậy sắc kiêu ngạo : “Được , bớt nóng , tớ về sẽ mang theo bánh bao thịt cho các .”
Nhắc tới bánh bao thịt, Tề Văn Tĩnh nuốt nước miếng : “Cảm ơn bác trai bác gái tớ, nào cũng phiền họ hết.”
.