Dương Nam Ba hiển nhiên hiểu chút tâm tư của , nhưng một việc vốn dĩ thể nào: "Tương lai cảnh sát, còn cô nhà khoa học, vốn là của hai thế giới."
Lưu Nhất Hách híp mắt , Lạc Di, Dương Nam Ba, nhưng thêm gì.
Cơm nước xong xuôi, Lạc Di và bạn cùng phòng quả quyết rút lui, khi rời , cô còn gói bánh gạo và thịt thăn xào chua ngọt, cho con của chị Tiêu ăn.
Cậu nhóc ăn ngon miệng, chóng mặt hiểu gì, tuy gầy gò nhỏ con, nhưng khí sắc tồi.
Chị Tiêu hổ: “Tốn kém cho em quá.”
Lạc Di bò lên giường xuống, kế hoạch học tập tối nay của cô xem như tan tành, cô tiện tay cầm một cuốn sách lên : “Trẻ con ăn nhiều mới lớn nhanh và khỏe mạnh.”
Bữa cơm mỗi ngày của thằng bé đều nhờ chị Tiêu dành dụm khi công ở nhà ăn, hai con ăn nhiều, nhưng vẫn chống đỡ tới giờ.
Mạc Thắng Nam đột nhiên sang : “Lạc Di, hai tên hình như ý với đấy.”
“Tớ còn nhỏ.” Lạc Di chút hứng thú nào với chuyện .
Mạc Thắng Nam : “Nếu điều kiện tệ, cũng thể chuyện, khi nghiệp liền kết hôn.”
Lạc Di ngẩng đầu cô thật lâu, mỉm : “Trước 25 tuổi tớ sẽ kết hôn.”
Trong kế hoạch cuộc đời , 25 tuổi cô sẽ học tập và nghiên cứu, 25 tuổi sẽ lên kế hoạch việc.
“Gặp đúng , thì nguyên tắc đều là nghĩ viển vông mà thôi.” Mạc Thắng Nam bỗng xúc động.
Lạc Di ngáp một cái, kéo chăn lên, ngã đầu lập tức ngủ, một đêm yên bình.
Kỳ thi cuối kỳ sắp đến, Lạc Di dành chút thời gian ôn bài, tràn đầy tự tin bước phòng thi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-430.html.]
Thi xong, cô liền vùi đầu công việc nghiên cứu căng thẳng, cả ngày mày mò máy tính, thu hoạch nhiều thứ.
Cô tạo một hệ điều hành, gần như là bản kết hợp giữa DOS và Windows, cô điều chỉnh nữa, bổ sung thêm sự sáng tạo của riêng và đặt tên là Star, tên tiếng Trung là Sao Hằng.
Cô hí hửng chạy tìm thầy giáo dâng bảo vật, phát hiện cổng vệ sĩ canh cửa, cô sửng sốt một lát, chuyện gì xảy ?
Vệ sĩ qua và hỏi: "Cô là ai?"
“…” Đầu óc Lạc Di nhanh chóng xoay chuyển: “ là học trò của ông cụ Mạc, xem.”
Lỡ như chuyện, cô cũng thể giúp đỡ.
Hai tên vệ sĩ , một trong đó : "Chờ một chút, thông báo."
Chỉ chốc lát , bước và phất tay bảo cô .
Lạc Di thận trọng đẩy cửa bước : "Sư phụ, sư mẫu, hai chứ..."
Cô còn tưởng xảy chuyện gì, thấy hai vợ chồng ông cụ Mạc đang ha hả, trò chuyện cùng khác, cô thở một dài.
“Lạc Di, đây.” Ông cụ Mạc hướng về phía cô vẫy tay: “Tới chào hỏi đại sư của con .”
Là một đàn ông ngoài năm mươi tuổi, tóc bạc hơn phân nửa, nhưng tinh thần vẫn sáng láng.
Lạc Di ngoan ngoãn gọi: "Chào đại sư ." Trương Thanh Hà là học sinh đầu tiên của ông cụ Mạc, ông cụ Mạc coi ông như con ruột, ngày nào cũng cho ông ăn chực ở nhà , còn cho ông tiền sinh hoạt, để ông vượt qua những năm tháng gian khổ.
Vì , ông tình cảm sâu sắc với hai vợ chồng ông cụ Mạc, chỉ cần thời gian rảnh liền đến thăm họ.
Đây là đầu tiên ông thấy tiểu sư Lạc Di , khỏi cảm khái, thật nhỏ bé, thậm chí còn nhỏ hơn cả con gái ông .
"Chào tiểu sư , học tập cho giỏi, nhớ dành nhiều thời gian đến bầu bạn với sư phụ và sư mẫu nhé."
.