Ôi chao, vấn đề nan giải hy vọng giải quyết, Lạc Di hưng phấn nhảy cẫng lên: “Cảm ơn đại sư .”
Cô nhanh chóng lập danh sách, khó khăn về phương diện vật liệu kỹ thuật sẽ nhờ đại sư .
Trương Thanh Hà im lặng, thật khách sáo.
"Mới em còn coi như ngoài đấy."
“Đó là vì chúng quen , bây giờ thì quen ạ.” Lạc Di năng hùng hồn đầy lý lẽ, đặc biệt tự tin: “Anh em nhà thì khách sáo cái gì, đúng ? Thầy ơi.”
Ông cụ Mạc chút do dự ủng hộ học trò: “Lạc Di đúng đấy, em giúp tiểu sư của em một chút .”
"Thầy, thầy giúp em như ." Trương Thanh Hà thấy chua xót.
Lạc Di ha ha, đại sư ghen tị nha.
"Biết , thầy già , càng thích bầu bạn với đứa học trò nhỏ ở bên cạnh hỏi han ân cần hơn."
Trương Thanh Hà còn lời nào để , thôi, là thầy, thế nào thì thế đấy.
Ông nghiêm túc Thanh Chương: "Hai thứ kỹ thuật đến tìm lão Tứ, phía em cách giải quyết."
Máy tính vẻ đơn giản, nhưng thực là công nghệ cao, dễ sử dụng.
Ông cụ Mạc khẽ gật đầu: “Được, thầy sẽ tìm nó thử xem.”
Trương Thanh Hà xem như , thầy quá thiên vị đến mức sẵn sàng hy sinh thể diện để giúp tạo mối quan hệ.
“Ra ăn cơm thôi.” Sư mẫu ở bên ngoài gọi một tiếng.
Cửa mở, ông cụ Mạc , Lạc Di cùng.
Sư mẫu đẩy ông cụ nhà , bước tới nắm lấy bàn tay nhỏ của Lạc Di: "Tiểu Di, mau tới đây, món cá hấp mà em thích ăn ."
Lạc Di thích nhất là ăn cá, loại cá nào cô cũng thích: "Oa, ở thế ạ? Ở thành phố mua ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-433.html.]
"Đại sư của em mang tới đó."
“Thật sự cảm ơn đại sư .” Lạc Di vui vẻ chạy về phía bàn ăn.
Sau bữa ăn, Trương Thanh Hà càng ý thức tiểu sư ưu ái cỡ nào, chỉ riêng thầy cưng chiều cô, mà sư mẫu càng thương cô hơn, bàn sáu món ăn, trong đó ba món mà Lạc Di thích nhất, còn ngừng gắp thức ăn cho cô.
“Thanh Hà, em hứa tặng máy ảnh, thì đừng quên nhé.” Ông cụ Mạc quên nhắc nhở một câu, biến chuyện thành hiện thực.
Chậc, chậc, chậc, Trương Thanh Hà biểu thị thất sủng!
Ông sang tiểu sư , khuôn mặt cô nở nụ vô tội, trông đáng yêu, nhưng ông dường như thấy một con cáo nhỏ đang ngoắc đuôi.
"Giúp cũng , nhưng một điều kiện."
“Điều kiện gì ạ?” Lạc Di cầm con cá trong tay, mở to đôi mắt tò mò.
"Nghiên cứu chiếc máy tính đầu tiên cho ." Trương Thanh Hà hứng thú với chiếc máy tính của cô.
Lạc Di chút do dự từ chối: “Vậy , cái đầu tiên sẽ giao cho tổ quốc.”
Đã là dâng quà Quốc Khánh , vẫn đoạt ?
Trương Thanh Hà im lặng, : "Vậy cái thứ hai."
Lạc Di lắc đầu, vẫn từ chối.
"Cái thứ hai tặng cho thầy và sư mẫu mà em kính yêu nhất , họ yêu thương em như thế, em cũng bày tỏ chút lòng hiếu thảo của , đừng ngài giành với thầy và sư mẫu đấy nhé."
Trương Thanh Hà suýt chút té xỉu, đúng là nhóc con nịnh hót, chẳng trách hai vị mặt mày hớn hở, coi cô như bảo bối.
“Vậy cái thứ ba thì ?”
"Đưa cho cha em, dạy bọn họ theo kịp thời đại, để thời đại đào thải." Lạc Di còn chẳng cái máy tính nào, cô sắp xếp rõ ràng, hứa hẹn mấy cái: "Cái thứ tư sẽ đến phiên đại sư công lao vất vả."
Trương Thanh Hà luôn cảm thấy đây đang ám chỉ , là ảo giác ? là một cô bé kỳ quặc.
.