Mẹ Từ biến sắc, cảm thấy cô đang cản trở việc xem mắt, một chút lễ phép cũng .
Cô chỉ cùng bạn đến đây, đến phiên cô xen , đúng là giáo dưỡng.
bà vẫn giả bộ ôn hòa, "Nếu tới nhà thì đừng khách sáo, trong nhà thịt, để bác nấu cơm, sẽ nhanh thôi.”
Tề Văn Tĩnh ở chung với Lạc Di lâu, rõ tính tình của cô, bản cô là một cô gái khéo léo, tiến lùi, trừ khi là...
“Bác quá khách khí , cần ạ, bọn cháu sẽ trở về ăn tối.”
Mẹ Từ còn nhiều lời , con trai còn chuyện với cô gái nhỏ .
“Về chúng chính là một nhà , khách khí với bác gì? Đây là nhà cưới bác chuẩn cho Từ Mông, để cho hai vợ chồng nhỏ ở riêng, chúng sẽ nhúng tay chuyện của hai vợ chồng, chỉ một chuyện, chính là sớm ôm cháu trai..."
Ở thời điểm đều khan hiếm nhà ở như hiện tại, điều vẻ đặc biệt hiếm , xem như là thêm một điểm cộng lớn.
Tề Văn Tĩnh như lửa đốt trúng mông, bật dậy , "A, chúng cháu ạ.”
Cô lôi kéo Lạc Di bỏ chạy, phóng nhanh như bay.
Trong lòng Từ vui, đẩy con trai một cái, "Từ Mông, con còn ngốc cái gì, mau tiễn bọn họ .”
Từ Mông thấy bóng dáng của Lạc Di biến mất mắt, mới thở một thật dài, “Đừng phí sức nữa, .”
Anh chút vui vẻ, cảm thấy cô gái kỳ lạ.
Phải là quá thông minh, cảm giác giống như cô chỉ cần nhẹ nhàng liếc mắt một cái là thể thấu suy nghĩ trong lòng của khác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-467.html.]
Mà những chuyện ở thôn Lạc Gia, cô đều thấy rõ ràng.
Cô thích , thậm chí còn khinh bỉ .
Mẹ Từ vì đứa con trai tốn nhiều tâm huyết, thật vất vả mới tới bước , chỉ còn thiếu một vợ .
“Mẹ cảm thấy mà, lịch sự nhã nhặn, là một cô gái lớn lên ngây thơ đơn thuần, dễ nắm lấy.” Bà bỗng nhiên nhớ tới diện mạo của Lạc Di, trong lòng căng thẳng, "Con đừng mà hồ đồ, cô gái thật sự xinh , thứ đều xuất sắc, nhưng con lấn át cô .”
Đôi mắt tràn trề sức sống, lộ vẻ kiêu ngạo, là yên phận.
Lấy vợ về là để hầu hạ chồng con, lấy về để cung phụng.
Từ Mông dở dở , “Được , đừng nữa, tại cứ tìm ở Đại học Bắc Kinh gì? Con gái của trường Đại học Sư Phạm chúng cũng tệ mà.”
“Có thể so sánh với Đại học Bắc Kinh ?” Mẹ Từ chê mấy cô gái đó đủ đẳng cấp, nhưng rõ ràng, con trai của bà cùng đẳng cấp với bọn họ. “Điều kiện của cô gái , tại bỏ qua? Mẹ trúng Tề Văn Tĩnh, con cố gắng bắt lấy , chờ nghiệp xong thì lập tức kết hôn, tuổi của con cũng còn nhỏ..."
Từ Mông bà đến đau đầu, nhịn ngắt lời, “Mẹ Lạc Di là nơi nào ?”
“Mẹ quan tâm đến con bé đó, con bé đó... “ Mẹ Từ bỗng nhiên hỏi , “Có vấn đề gì ?”
Từ Mông khe khẽ thở dài một , “Thôn Lạc Gia mà con xuống nông thôn chính là quê nhà của cô , cô họ Lạc.”
Mẹ Từ: “...”
“Vậy thì ? Cho dù cô thấy bộ dạng nghèo túng nhất của con, chẳng lẽ còn thể phá hỏng chuyện của con ? Nếu cô dám, nhất định sẽ ầm lên.”
Từ Mông nào dám náo loạn, chỉ cách nhà họ Lạc thật xa, vĩnh viễn nhớ tới cuộc sống thanh niên trí thức nữa.
Đó là một vết nhơ trong cuộc đời của .
.