Một con cá đù vàng tầm ba mươi mốt gram, hai con sáu mươi hai gram, dù đặt ở hiện đại thì cũng là một tiền nhỏ.
Lần Ngụy Quang Tông thật sự mắc bệnh thiếu máu.
Trình Phương nuốt một miếng cuối cùng cổ họng: “ một thích quen cha của Ngụy Diệu Tổ, nhà gái hứa khi đám cưới thì cha của nhà gái sẽ nhường vị trí công tác cho Ngụy Diệu Tổ, mà Ngụy Diệu Tổ tâm ý đến Thượng Hải để thành phố, thế nên mấy ngày cầu hôn nhà gái, nhà gái cũng đồng ý, khi đồng ý thì nhà gái đòi tiền Ngụy Diệu Tổ ngay lập tức, bạn của cha cô bán một căn nhà, một căn nhà sáu mươi mét vuông chỉ một nghìn đồng, cha cô mua căn nhà đó để nhà cưới cho bọn họ nhưng tiền tiết kiệm của cô đủ, thế là bảo Ngụy Diệu Tổ trả một phần, đó sẽ ghi tên của hai , Ngụy Diệu Tổ nghĩ nhà gái chấp nhận lời cầu hôn của , thế nên khi thương lượng với nhà xong thì giao bộ vốn liếng của cho đối phương.”
Bạch Du: “...”
Một trò bịp rõ ràng như thế mà Ngụy Diệu Tổ tin, chỉ tin mà còn giao bộ vốn liếng cho đối phương.
Bạch Du nên lời, khi trời rơi xuống một cái bánh nhân chứ, ngốc như thế, chẳng trách rơi bẫy.
Trình Phương: “Gia đình báo công an, nhưng mà của rằng tám chín phần mười là thể bắt .”
Bạch Du: “Không tám chín phần mười mà là mười phần mười thể bắt , cá chạy về biển rộng thì thể bắt về chứ.”
Bây giờ máy tính, quản lý hộ khẩu thể nào quản lý cả nước, bắt càng khó chứ đừng gì cả tên của đối phương cũng khả năng chỉ là tên giả.
Chẳng qua đây là chuyện của Ngụy Quang Tông, Bạch Du xong thì rời .
Trở về phòng việc, Bạch Du đưa cái bánh bao còn cho thợ cả Ngũ, ngờ thợ cả Ngũ cũng mang theo thức ăn ngon cho cô.
“Đây là món bánh hoa nhân mứt táo mà vợ , đồng chí Bạch thích ?”
Bạch Du vui mừng: “Cháu thích bánh ngọt từ táo, cảm ơn thợ cả Ngũ, cũng cảm ơn thím Triệu nhé.”
Cô từng thợ cả Ngũ vợ ông họ Triệu, , ngày thường sẽ ở trong nhà sách trồng hoa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-494.html.]
Thợ cả Ngũ : “Cũng cảm ơn bánh bao của cháu nhé, đồng chí bạch.”
Bánh hoa nhân mứt táo mà vợ thợ cả Triệu , bánh ngọt hình cánh hoa, ở giữa là mứt táo màu đỏ, cô cầm một cái lên cắn một miếng, bánh xốp giòn, nhân mứt táo của bánh thơm ngọt ngon miệng, ăn ngon.
Tới trưa, Bạch Du cơm nước xong thì chuẩn nghỉ ngơi một lúc, đó tiếp tục thu thập tài liệu.
Phỏng vấn một nhà máy xong, cô chuẩn nghỉ ngơi một lúc, đó bắt đầu thực hiện cuốn Liên Hoàn Họa thứ hai và thứ ba.
Vào mùa đông ở đảo Quỳnh Châu trong phòng sẽ lạnh hơn bên ngoài, bởi vì bên ngoài mặt trời, ánh nắng ấm áp, cảm giác dễ chịu hơn trong căn phòng lạnh lẽo.
Thế là Bạch Du khỏi phòng việc, tới căn cứ bí mật mà cô mới phát hiện dạo gần đây.
Cách bảng thông báo xa một lùm cây, lùm cây rậm rạp cao gần bằng một , chặn con đường nhỏ , cộng thêm việc ít tới đây, do đó ai phát hiện ở đây một nơi tuyệt vời để nghỉ ngơi.
Sau lùm cây một cái ghế dài, ánh nắng chiếu đúng nơi đó, cảm giác dễ chịu khi ngủ ở đó, lùm cây chặn ngang tầm mắt những bên ngoài, mấy ngày nay cô thường xuyên xách thảm tới đây để nghỉ ngơi.
Hôm nay cô xuống bao lâu thì chợt thấy bên ngoài truyền tới một loạt tiếng bước chân, tiếng bước chân càng ngày càng gần, cuối cùng dừng bên ngoài lùm cây.
Bạch Du định nhắc nhở đối phương đang ở trong đây, cô lo ngộ nhỡ một kẻ bỉ ổi chạy tới đây để tiểu thì sẽ may, nào ngờ cô còn kịp lên tiếng thì một giọng nữ vang lên…
“Anh Kính Viễn, tới khi nào thì mới cho em một lời giải thích về chuyện con của chúng ? Bây giờ ngày nào nó cũng ở trong nhà công việc để , xung quanh đều chê nó, em tìm một yêu để nó lập gia đình nhưng đám đó coi ai gì, bà mối giới thiệu cho nó nổi một !”
Anh Kính Viễn?
Đây là chồng của Bao Nhã Anh - phó chủ nhiệm Hà ?
Đây là mối nghiệt duyên gì , tại gặp hai ?
Bạch Du nuốt những lời tới đầu lưỡi trở , đồng thời cũng thở dài ngừng.