Một Lạc Di sợ là giải quyết , dứt khoát lôi kéo cả Tiêu Thanh Bình.
Cô nhớ một bộ phim "Hai mươi mốt điểm thắng bại", nội dung là một đám thiên tài toán học một giáo sư thần bí dẫn đầu ồ ạt sát phạt các sòng bài, kết hợp với kiếm nhiều tiền, là cải biên dựa theo chuyện thật.
Tiêu Thanh Bình ngăn cản ssc cô nên hai kết hợp với , phối hợp ăn ý, sức mạnh lớn, hiệu quả khủng khiếp.
Ada rốt cuộc cũng thực hiện ước mơ của , cùng Lạc Di sát phạt khắp sòng bạc, càn quét khắp nơi.
Nhà cái thua toát mồ hôi hột, cầu xin sự giúp đỡ của quản lý vì đây là mà đại tiểu thư mang đến.
Quản lý xin Ada đưa ngoài. Ada nỡ chớp mắt, mặt mày hớn hở:
"Chỉ một tiếng thôi, đừng hoảng "
Không thể , Lạc Di vẫn tầm xa.
Quản lý còn thể gì chứ? Đại tiểu thư cũng xót tiền nhà , ông chỉ là một thuê thì tiếc cái nỗi gì.
Thế giới của tiền, nghèo hiểu .
Rõ ràng chỉ một đôi tay nhưng mua nhiều đồ đắt đỏ. Nói là để cất giữ nhưng thật chính là trưng bày trong nhà chơi.
Chưa đến chuyện tăng giá trị nhưng tiền thấy vui vẻ. Hết một tiếng, Lạc Di quả quyết dừng , quan tâm Ada khổ sở cầu xin, lôi kéo Tiêu Thanh Bình chạy .
Còn tham gia tiệc tối, cô ăn diện một chút, cần quá lộng lẫy, chỉ cần chỉn chu là .
Ada đuổi theo: "Anny, đợi một chút, em quên tiền "
Cô bỏ tiền đổi xong túi hồ sơ, tươi đưa sang.
Lạc Di cầm lấy túi hồ sơ, băn khoăn, cũng khá nặng: "Không ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-524.html.]
Ada nhắc nhở: "Em đếm ?"
"Không cần, em tin chị." Lạc Di tỏ ý tiền là ở sòng bạc nhà cô , thích cho bao nhiêu thì cho, ai so kè cái đó chứ?
Đương nhiên nếu đối phương việc đáng tin, thì cần kết bạn, kéo danh sách đen.
Một tiếng hét giận giữ vang lên: "Lạc Di, Tiêu Thanh Bình, các cháu mà dám đánh bạc !"
Là Vương Trung Nghị, sắc mặt ông tái xanh, nếu lo sẽ lớn chuyện thì ông tự bắt mà rình mò canh chừng ở cửa.
Lạc Di xoa trán thở dài: "Cháu quên mất khiêm tốn, xin chú." Vương Trung Nghị tức giận trừng mắt cô, đó là trọng điểm ?
"Trọng điểm là mấy đứa đánh bạc đấy!"
Mặc dù Tiêu Thanh Bình đồng ý Lạc Di đánh cược nhưng cô giới hạn, như thế là còn gì?
Anh thích khác mắng Lạc Di: "Đoàn trưởng Vương, chẳng lẽ từ đến nay ngài bao giờ đánh bài ?"
Vương Trung Nghị dừng mấy giây tiếp tục nổi bão: "Các cháu vẫn còn là trẻ con mà đánh bạc."
Lạc Di xoa lỗ tai: "Không thua ạ, chú yên tâm."
Lại sai trọng điểm nữa, Vương Trung Nghị ghét bỏ : "Rốt cuộc đang gì ?"
Lạc Di nghiêm túc hươu vượn: "Biết ạ, bọn cháu đang tiến hành hoạt động ứng dụng thực tiễn dạy học, tăng cường khả năng tư duy và tính nhẩm, tăng cường khả năng hành động của bọn cháu."
Tiêu Thanh Bình càng nghiêm túc: "Còn thể trải nghiệm cuộc sống xã hội, hiểu rõ tri thức là sức mạnh, là tiền tài, càng cố gắng học tập, nâng cao kỹ năng chuyên môn của , tranh thủ sớm về nước học hành."
Vương Trung Nghị: "..."
Sau khi Vương Trung Nghị lấy tinh thần, ông tức giận đến mức trợn trắng mắ : " thể quản các em, thì gọi phụ các em đến."
"Thầy gọi cha , bác cũng gọi cha , thật sáng tạo gì cả." Lạc Di phần khinh thường ông .
.