Cô phát hiện bất kể về thời trang, ngành giải trí phim điện ảnh đồ trang sức châu báu nọ, Lạc Di đều hiểu, hơn nữa còn hiểu tương đối sâu.
Có nhiều quan niệm và ý tưởng tương tự , điều cho Ada vô cùng hạnh phúc.
"Annie, gần đây em bài bạc ?"
"Không." Lạc Di cũng đắm chìm trong trò bài bạc, cô thích phát minh sáng tạo hơn nhiều, mắt thấy từng thứ mới đời trong tay , cảm giác thành công đấy cứ gọi là bùng nổ.
Hai mắt Ada tỏa sáng lấp lánh: "Lần chúng đến Las Vegas chơi , sảng khoái cược cho một ."
Lạc Di: “...”
Tiêu Thanh Bình qua, cô ho khan một cái, chủ động đổi chủ đề: "Cậu tính học lên nữa ?"
Ada đang giảm cân, chỉ ăn salad: "Tớ học ngành quản lý khách sạn, chịu trách nhiệm chuỗi khách sạn của nhà , cần học lên, cái tớ thiếu là kinh nghiệm."
Lạc Di như điều suy nghĩ: "Chị hứng đến nước tớ mở khách sạn ?"
Bây giờ việc dẫn đầu tư từ bên ngoài khó khăn, nếu điều kiện, cô tình nguyện cố gắng một chút.
Động tác của Ada thoáng dừng , hai mắt đầy vẻ mê man: "Nước các em? Nơi nghèo như thế, nào cơ hội phát triển việc ăn chứ? Xin , chị ý mạo phạm, nhưng là vấn đề thực tế."
Lạc Di cũng tức giận, bây giờ thực tế đúng là họ đang nghèo, các bên đầu tư nước ngoài cảm thấy trăn trở cũng là điều thể hiểu .
, tương lai là nền kinh tế lớn nhất.
Ai thể vươn lên đầu tiên, sẽ nhận hồi báo cực lớn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-536.html.]
"Kiến nghị chị nên tìm hiểu qua chính sách cải cách và mở cửa của nước em chút , em dám khẳng định, đấy là cơ hội ngàn năm một thuở, bỏ lỡ sẽ hối hận."
Giọng cô thản nhiên, kiêu ngạo siểm nịnh, như chỉ đang tâm sự với bạn bè, mang chút vẻ thấp kém nào.
Đây vốn là cục diện hai bên cùng lợi, chẳng lẽ còn cầu khác kiếm tiền?
Ada chút hiểu về cô, kiến thức và tài năng của cô đều vượt xa khác.
"Em tự tin ? Theo thế cục hiện tại, đầu tư Nhật Hàn còn mạnh hơn đầu tư nước em, quan hệ cá nhân là quan hệ cá nhân, còn ăn là ăn."
Ba đàn ông đối diện hai cô trò chuyện thì đều sang, chút hiếu kỳ.
Lạc Di nghiêm túc ngẫm nghĩ: "Chúng đều học môn kinh tế học , trong đó một phần gọi là lợi tức nhân ? Chúng en hơn một tỉ nhân khẩu, mỗi chi một đô la, tổng sẽ bao nhiêu?"
"Cái …" Ada đột nhiên cảm thấy lời cô lý, nhưng ấn tượng lâu dài của cô về Trung Quốc cũng , chút nghi ngờ.
Lạc Di thể hiểu tâm trạng của cô , truyền thông nước ngoài bao giờ dừng việc tuyên truyền bôi nhọ Trung Quốc, cũng bất tri bất giác tẩy não.
"Tất nhiên em chỉ thêm một câu như xét giao tình cá nhân mà thôi, nhà các chị thì cùng vẫn sẽ khác xem trọng vùng đất nóng hổi , mà giờ ánh mắt tớ vẫn luôn chuẩn."
Câu cùng của cô đánh động Ada: "Vậy em thử phân tích hướng của phố Wall trong mấy năm tới ."
Chẳng câu lạc đến tận nơi nào.
"Phụt, em cũng học chứng khoán ." Lạc Di học ngành vật lý và máy tính, nhưng cô vẫn những hiểu tối thiểu về tài chính.
"Cơ mà em vẫn thể vài lời, theo nguy cơ bùng nổ cuộc khủng hoảng kinh tế thế giới thứ ba, dòng vốn quốc tế đổ xô chui Mỹ, chỉ công nghiệp Dow Jones đạt mức cao kỷ lục mới, tớ ước tính rằng thị trường chứng khoán sã tăng giá mấy năm, nhưng tiệc vui chóng tàn, đến lúc đó sẽ nổi lên một làn sóng…"
Cô thừa nước đục thả câu, dừng tại đây.
.