"Cuối cùng cũng đến ." Giáo sư Dương chào hỏi: "Cả bàn đều là của giới văn học nghệ thuật nên vô dụng thôi. Còn hai bàn đều là học giả và chuyên gia trong ngành điện tử, các mang . Các chỉ mấy thôi hả? Có thể mang hết nổi ?”
“Chúng lái xe tới đây.” Lúc , chiếc xe bán tải đỗ ngoài cửa sổ.
Người cầm đầu xung quanh một lượt: “Vương Khinh ?”
Giáo sư Dương cau mày, : "Xảy chút chuyện ngoài ý , Lạc Di dẫn theo chạy thoát ."
"Lạc Di?" Người đàn ông thấy cái tên quen, cô và em nhà họ Vương quan hệ bình thường: "Bọn họ cũng uống nước ép thuốc mê ?"
"Đều uống hết ." Giáo sư Dương vỗ n.g.ự.c cam đoan.
Người đàn ông khẽ gật đầu, lệnh cho của đưa ngoài bằng cửa sổ về phía cửa.
Giáo sư Dương giữ chặt lấy gã, vẻ mặt lo lắng: "Anh ?"
Giọng của đàn ông khàn khàn, vẻ mặt âm u: " tìm cô , nhất định cô còn ở gần đây, thể chạy xa ."
Giáo sư Dương thầm than một tiếng nghiệt duyên, : "Tạm thời đừng tìm nữa, chúng sẽ tìm một cơ hội khác."
Đối với kế hoạch , ông hao hết tâm cơ, tung hết tất cả thủ đoạn mới thành quả ngày hôm nay.
Tuy nhiên, cơ hội chỉ đến một .
Người đàn ông lạnh lùng ông : “Phỏng chừng sẽ .”
Nếu chuyện như thế xảy , đó lẽ sẽ thu dọn đồ đạc, về nhà càng sớm càng .
Gã đang cầm tay nắm, đang định mở cửa , đúng lúc , bộ đàm vang lên: "Báo động, báo động, chú ý..."
Dương Hoan thở hổn hển, sắc mặt tái nhợt: "Không , chúng phát hiện , ông nội ơi bây giờ?"
Giáo sư Dương cũng vô cùng khiếp sợ, trong lòng hoảng hốt, nhanh thế ? "Đi mau thôi, nếu sẽ kịp ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-547.html.]
Trong ánh mắt đàn ông hiện lên vẻ cam lòng, gã nghiến răng nghiến lợi, : "Rút lui, di chuyển mau."
Ba chân bốn cẳng ném tất cả mục tiêu chiếc xe tải nhỏ, giáo sư Dương run rẩy mà leo lên , Dương Hoan ngẩng đầu cố sức đưa một chiếc hộp lớn qua, nó quá nặng.
Giáo sư Dương nhận lấy chiếc hộp, lòng tràn đầy vui mừng, tất cả đều là bảo bối. “Cháu cũng mau lên đây .”
Khi đàn ông về phía cuối đội hình, gã đột nhiên thấy sởn tóc gáy. Dựa sự cảnh giác mà gã rèn luyện trong nhiều năm, gã ngay lập tức lăn xuống đất.
“Bang.” Viên đạn sượt qua mặt gã và trúng bức tường phía .
Gã lăn mặt đất và tránh khỏi máy viên đạn liên tiếp.
Tai nạn bất ngờ khiến Dương Hoan sợ hãi, chân dẫm lên trung, nặng nề ngã xuống đất, kêu thất thanh oai oái.
Người đàn ông tiến lên vài bước, kéo Dương Hoan dậy, mặt , dí cây gậy đầu Dương Hoan, hét lớn: "Đừng bắn, nếu sẽ b.ắ.n nát đầu ."
"Đừng mà, cứu." Dương Hoan sợ đến mức chân mềm như sợi bún.
Đoàn trưởng Vương xuất hiện, ôm khẩu s.ú.n.g với vẻ mặt lạnh lùng: "Chúng gặp , Lý Dương, ông chạy đằng trời."
Xung quanh loáng thoáng ít mai phục.
Giăng một tấm lưới lớn, chỉ chờ Lý Dương nhảy .
Sau bao nhiêu năm, một nữa quyết đấu, thật là cuộc đấu đặc sắc.
Đầu óc của giáo sư Dương trống rỗng: "Không ông đến đảo Alcatraz để điều tra ?"
Ánh mắt đoàn trưởng Vương hiện lên vẻ chán ghét: "Nhờ sự phối hợp của giáo sư Dương, chúng mới dụ đại ác ma, lúc đây diệt cỏ tận gốc, còn kẻ phản bội là ông cũng sẽ trừng phạt."
Trong lòng giáo sư Dương lạnh lẽo, ông tự cho là thông minh, nhưng ngờ rằng hành động của đều trong sự điều khiển của khác.
Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình : "Ông... ông nghi ngờ từ khi nào?"
.