"Từ lúc chúng lên máy bay." Đoàn trưởng Vương hề sự thật, kỳ thực là bắt đầu từ sự kiện ghi hình.
Giáo sư Dương vô thức ôm chặt chiếc hộp, nội dung trong chiếc hộp lộ chăng? Không thể nào, ông giấu nó kín đáo mà.
Đoàn trưởng Vương với vẻ mặt nghiêm túc: "Lý Dương, bỏ vũ khí xuống."
Lý Dương cầm chặt khẩu súng, ánh mắt lạnh lùng đến đáng sợ: “Muốn sống sót thì thả .”
“Đoàn trưởng Vương cứu cháu.” Dương Hoan bất lực đến mức òa , tè cả quần.
Vẻ mặt giáo sư Dương cực kỳ kinh hãi: "Đoàn trưởng Vương, mặc dù phạm nhiều sai lầm, nhưng đứa trẻ vô tội. Nó gì cả, nó liên lụy..."
Đoàn trưởng Vương càng ngày càng chán ghét, già mà còn nên nết, "Giết , nhà họ Dương tự c.h.é.m g.i.ế.c lẫn , thể can thiệp nổi, tiện thể, Dương Hoan, nếu trách thì hãy trách ông nội sinh một tên khốn kiếp.”
Dương Hoan sửng sốt, thể tin đầu Lý Dương: "Điều thể nào."
Hai chân giáo sư Dương mềm nhũn, ngã khuỵu xuống đất, tất cả bí mật của ông đều đào hết ? Xong thật .
Lý Dương tỏ bình tĩnh, bật toạc móng heo : "Ông lo lắng cho Vương Khinh ? Bà rơi tay ..."
"Ha ha, ông vẫn , lấy phụ nữ uy hiếp, ông cũng chỉ chút bản lĩnh như thôi." Đoàn trưởng Vương cả đời hận nhất chính là đàn ông mặt, đàn ông khiến nhà họ Vương nhục nhã.
"Tuy nhiên, hiện tại bà an . cử đến bảo vệ bà ."
Chỉ khi đảm bảo an cho Lạc Di và những khác, ông mới dám tay, thứ đều trong tầm kiểm soát của ông .
Lý Dương nhếch khóe miệng, vung tay lên, một tia ánh sáng đỏ lóe lên bầu trời.
Đoàn trưởng Vương mắng thầm một tiếng.” Đối diện với Lý Dương là hai nòng súng.
Lý Dương phản ứng nhanh, kéo Dương Hoan bia đỡ đạn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-548.html.]
Dương Hoan hét lên một tiếng, b.ắ.n trúng tay, m.á.u tươi chảy đầm đìa.
Giáo sư Dương cảm thấy đau lòng, đây chính là cháu đích tôn mà ông yêu quý nhất: "Tiểu Dương, đây là cháu của con, đừng tàn nhẫn như ."
Khi họ đang chuyện, một nhóm mặc đồ đen từ xuất hiện và bao vây họ.
Từ đầu đến cuối Lý Dương đều bình tĩnh, "Vương Trung Nghị, năm đó ông thua , nhất định vẫn sẽ thua mà thôi."
Gã luôn để một vài đường lui cho bản , lo khỏi họa.
Đoàn trưởng Vương như tát thẳng mặt, cau nhẹ mày, ông vẫn tính sai một bước, nhận đây là kế trong kế.
Tâm tư tên khốn sâu xa khó đoán, khó trách gã dám tự mạo hiểm.
Tình thế lúc đang bế tắc, của đoàn trưởng Vương thể thẳng tay g.i.ế.c c.h.ế.t đám Lý Dương, nhưng đồng thời cũng sẽ đám áo đen ở vòng ngoài g.i.ế.c chết, khiến cả hai bên đều chịu tổn thất
Đây là cái kết mà ông mong .
Lý Dương tự tin và cực kỳ kiêu ngạo: "Hoặc là tất cả cùng chết, kể cả những chuyên gia , hoặc là ông thả , ông tự lựa chọn ."
Cuối cùng, đoàn trưởng Vương chỉ thể lựa chọn thỏa hiệp, Lý Dương dẫn rời . Trước khi gã còn để một câu lạnh thấu xương: "Cứ đợi đấy."
Gã sẽ còn trở .
Đoàn trưởng Vương lạnh lùng gã: " sẵn sàng "tiếp" ông bất cứ lúc nào."
Giáo sư Dương khỏi căng thẳng, : "Tiểu Dương, con cũng mang chúng ."
Ông thể ở đây , tuyệt đối thể, đây là cơ hội duy nhất của ông .
đoàn trưởng Vương thể thả ông cháu bọn họ ?
Giáo sư Dương sợ đến run rẩy: "Tiểu Dương, cha là cha của con, con nhất định cứu cha."
.