Những ông nhắm tới là đại địa chủ và tư bản, nhưng như thế tiền và đồ cổ.
Bất cứ ai ông nhắm nhe đều sẽ kết cục vô cùng thảm thương. Còn ông , những vét sạch những đồng tiền xương m.á.u của họ mà còn giẫm đạp lên đó để leo lên .
Lần nào cũng , ông che giấu đến chê , đủ để thấy âm mưu của ông tinh vi tới nhường nào.
Nếu họ đặc biệt điều động nhân viên đặc vụ điều tra, thì cũng thể phát hiện bộ mặt thật của ông .
Không, ông chợt nhận điểm mù của .
Có thể che giấu sự việc giỏi như chỉ nhờ thủ đoạn tinh vi. Ông còn dùng tiền bạc, đồ cổ để mở rộng mối quan hệ, trải một con đường tương lai tươi sáng.
Trở về tiếp tục điều tra! Không để bất kì ai liên quan trốn thoát!
Tất cả đều như c.h.ế.t lặng, trong lòng tràn đầy căm phẫn: "Tên đạo đức giả thật giỏi giả vờ. Ông lừa đám chúng như chong chóng, đánh ông ."
"Ông nợ m.á.u nhiều như , đến lúc trả ."
Giáo sư Dương chỉ cảm thấy m.á.u nóng dồn lên não, mắt tối sầm , miệng thì méo xệch, rớt cả nước dãi .
Ha, ông đột quỵ liệt một nữa .
Cùng ngày hôm đó, ông cháu nhà họ Dương áp giải về nước, điều chờ đợi họ chính là tòa án nhân dân tối cao.
Dù , cho dù chết, cả đời ông cũng khỏi ngục giam.
...
Sau khi Vương Khinh tin Lý Dương tới, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, ở lì trong nhà cả.
Lạc Di thấy cảnh , cực kỳ cạn lời: "Tư tưởng của bà đúng , càng sợ thì càng đối mặt để đập tan nỗi sợ."
"Đừng đạo lí với , vô dụng thôi." Tâm trang của Vương Khinh đặc biệt .
Lạc Di nhún nhún vai. Bỏ , bà thích gì thì : " sang nhà bên cạnh chơi một lát. Nếu bà đói thì gọi điện bảo họ mang đồ ăn khuya qua."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-551.html.]
Vốn dĩ cô chơi với Tiêu Thanh Bình, nhưng bây giờ , trò chuyện với nhiều hơn .
Cứ nghĩ tới Tiêu Thanh Bình sắp rời , cô bèn chút nỡ.
Vương Khinh nắm lấy cánh tay cô, : “Đừng ngoài, bên ngoài nguy hiểm.”
Bà là kiểu một rắn cắn, mười năm sợ dây thừng.
"Cả hai lối đều canh gác." Tính cách Lạc Di sôi nổi, thích ở lì một chỗ.
Đương nhiên đây cũng là vì cô và Vương Khinh tiếng chung, thể trò chuyện tán gẫu cùng nổi.
Cô nhanh chóng chạy sang phòng bên cạnh, gõ cửa, Tiêu Thanh Bình tới mở cửa: “Tiểu Di, em đến , ăn chút hoa quả .”
Có cả chuối mà Lạc Di thích ăn, cô bóc vỏ chuối một cách, đưa một gợi ý.
"Ngày mai chúng đến trường . Thay vì giảng, chúng chỉ dạo chơi thôi. Khuôn viên trường rộng mà chúng dạo bao giờ. Chúng thể bãi cỏ, ngắm vườn bách thảo, ngắm nhà thờ tưởng niệm, còn sân golf và hồ bơi. Nghe trường quán cà phê ngon, cà phê thơm nồng, trang trí đơn giản cũng khá , em đãi một chầu.”
Nếu cầu Kim Sơn , thì dạo quanh khuôn viên trường một chút cũng khá . “Được.” Ánh mắt của Tiêu Thanh Bình dịu dàng. Kế hoạch thú vị, chỉ cần cô ở bên, chơi ở bất cứ cũng .
Ông cụ Tiêu đột nhiên giơ tay lên: "Ông cũng ."
Tiêu Thanh Bình: "..."
“Cháu sẽ gói đồ mang về cho ông.”
Ông cụ Tiêu cố ý trêu chọc : “Cháu cho ông ?”
Lạc Di suy nghĩ nhiều: “Ông nội từng đến đó, chúng cùng .”
Tiêu Thanh Bình nháy mắt với ông nội, ngày mai đối với quan trọng.
Anh tỏ tình!
Nếu bỏ lỡ ngày mai thì sẽ đợi bao lâu nữa.
.