Lý Dương vô cùng chê bai, một nam sinh ngốc nghếch như , thật là đáng ghét.
Gã đặt góc của cha vợ, đứa con trai nào cũng thấy mắt: “Rốt cuộc cháu thích nó ở điểm nào?”
Lạc Di kéo Tiêu Thanh Bình lên sô pha, vì ở đây khăn tay khăn mặt nên cô dùng tay lau vệt nước bẩn trán . Cô trả lời: “Anh trai, dịu dàng, thể lời ngon tiếng ngọt, thể dỗ vui vẻ.”
“Quá nông cạn.” Lý Dương hừ lạnh một tiếng.
Lạc Di trợn trắng mắt: “ bạn trai như thế nào, liên quan gì đến ông? Đồ bệnh hoạn, thần kinh.”
Bây giờ cô sợ nữa, thật là sắc mặt của khác, thông minh, hổ là con gái của gã. Trong lòng Lý Dương cảm thấy phấn khích.
“Xem mấy năm nay cháu sống .” Rất nuông chiều.
“Rất ? Ông mà như ?” Trong mắt Tiêu Thanh Bình tràn đầy sự yêu thương: “Hồi nhỏ cô khổ cực, ăn no, mặc ấm, thậm chí thể học, một ngày chỉ ăn một bữa cháo khoai lang thôi, trong cháo mấy hạt gạo, là nước. Mùa Đông cô chỉ mặc một lớp quần áo mỏng, lạnh đến mức run lẩy bẩy, còn giặt quần áo của cả gia đình, tay đông cứng đỏ như củ cà rốt…”
Khi những gì , sắc mặt của Lý Dương càng ngày càng tệ.
“Anh những điều gì? Đều qua .” Lạc Di ngắt lời đúng lúc: “Đám nước ngoài thối tha ăn sung mặc sướng thể nào đồng cảm .”
Lý Dương nhắm mắt , gã thể chứ? Hồi nhỏ gã cũng từng sống như , nhưng ngờ con gái của gã cũng khổ cực như .
“Sao thể như ? Không cháu là cháu ngoại gái của Vương Trung Nghị ? Nhà họ Vương mà khổ cực như ?”
Gã xong đột nhiên khựng , nhà họ Vương hận gã như , tất nhiên cũng sẽ hận m.á.u thịt của gã.
Không g.i.ế.c c.h.ế.t may lắm , thể cho ăn ngon mặc chứ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-555.html.]
Nói cách khác, đứa trẻ mới sinh giao cho khác nuôi nấng, nhà đó còn là một gia đình nghèo khó, từ nhỏ trải qua cuộc sống vất vả.
Đáng trách! Đáng hận!
Lạc Di nhàn nhạt liếc gã, quả nhiên gã tin . Đàn ông , trí tưởng tượng thua gì phụ nữ.
Chỉ cần cho gã một tình tiết thì gã thể tưởng tượng cả câu chuyện.
“ họ Lạc, vì con cái nhà họ Lạc sống dựa sự bố thí của nhà họ Vương? Cho thì là con , ai nha, hiểu nổi, thể chuyện với ông.”
“, nhà họ Vương bảo cháu nước ngoài chơi.” Lý Dương vẫn thăm dò một chút nữa, vẫn còn một điểm nghi ngờ hợp lý.
Về bản chất, gã là một đàn ông đa nghi.
“Ông đừng bậy, rõ ràng là dựa …” Lạc Di vẫn nghiêm túc hươu vượn: “ nước ngoài là nhờ bản lĩnh của , ừm, là hộ tống của ông Tiêu, ông nội của bạn trai cũng là ông nội của , gì sai hết.”
Vẻ mặt của cô rõ ràng nghiêm túc, nhưng những gì cô khiến khác nhịn .
Trong mắt Tiêu Thanh Bình đều là ý , thể dễ thương như chứ.
Vương Khinh vỗ trán thở dài, cô thể mặt dày mà những lời hổ chứ?
Người với thật sự khác biệt.
Thuộc hạ của Lý Dương nhịn : “Lão đại, cô cũng hổ như .”
“Tao cũng cảm thấy như .” Lý Dương thậm chí còn đắc ý hơn, hổ cũng : “Vương Khinh, lúc nhỏ con bé ở bên cạnh cô, nên học cái kiểu giả đắn của cô.”
Vương Khinh tức đến đỏ mặt, đắc ý như thế là vì cho rằng đây thật sự là con gái ? Bị lừa đến xoay mòng mòng .