Lạc Di ngáp, cầm ly nước ở cái bàn bên cạnh lên uống một ngụm mới thấy cổ họng dịu .
“Cô vội cũng gì, bằng nghỉ ngơi dưỡng sức .”
Trạng thái của cô , hề sợ vạch trần, Vương Khinh thể bình tĩnh như thế: “Cháu đừng nghĩa ông là một đàn ông ôn hòa, vị tha, rộng lượng, đều là giả cả đó, đừng ông lừa.”
Người đàn ông đó là đèn cạn dầu, lúc thì dùng cách chiều chuộng, lúc trở mặt hận thể g.i.ế.c .
“Bà giống đứa ngu ?” Lạc Di bàn trang điểm, vuốt thẳng mấy sợi tóc rối bời của .
Vương Khinh cũng hiểu, cô còn nhỏ tuổi như thế, tỉnh táo đến ?
Bà quả thực cách nào với Lạc Di, nhẹ nhàng thở dài, cầm lược lên chải đầu cho cô, từng chút một.
Tóc Lạc Di mượt, cảm giác . Bà tiện tay chải mái tóc công chúa cho Lạc Di, chú tâm bện một cái đuôi sam.
Bà từng tóc cho ai, cảm thấy hứng thú.
“Cộc cộc.” Có tiếng gõ cửa vang lên: “Tiểu Di, em dậy ?”
Là tiếng của Tiêu Thanh Bình, Lạc Di gương, kéo cổ áo buông lơi: “Dậy , .”
Tiêu Thanh Bình đẩy cửa , theo là Lý Dương.
Lý Dương thấy cảnh , nhất thời ngây ngẩn, ánh mắt cũng mềm mại hơn nhiều.
Người miệng thì nhận con gái, âm thầm bện tóc cho con gái, vẫn là phụ nữ khẩu thị tâm phi đó.
“Chỗ quần áo mới mua, cháu .”
Gã mua một đống đồ nữ, tất cả đều là kiểu rộng. Khóe miệng Lạc Di co giật, cô chọn một bộ đồ thể thao hồng nhạt.
Gã chỉ chuẩn quần áo cho Lạc Di, khác phần, vẫn mặc đồ ngủ.
Dĩ nhiên, Vương Khinh cũng tuyệt đối mặc quần áo gã mua.
Lạc Di mở cửa ngoài, Lý Dương vui vẻ, đưa một cái túi da lừa qua: “Đi nào, mang cháu ngoài ăn cơm tối.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-561.html.]
Lạc Di yên lặng nhận lấy: “Được, thôi.”
Trận chiến thật sự sắp bắt đầu !
Lại là quán ăn đồ Quảng Đông hôm , đồ ăn gọi lên cũng y như .
Sắc mặt của Vương Khinh từ xanh chuyển sang trắng, từ trắng chuyển sang đen, hóa hành tung của bọn họ lộ từ lâu .
Lạc Di cũng tỏ thái độ, vẫn ăn uống như thường, giống như chuyện gì.
Thuộc hạ của Lý Dương tiến , nhỏ mấy câu tai gã, gã khẽ gật đầu: “Cứ tao đổi ý , đổi qua chỗ .”
“Dạ, em lập tức thông báo.”
Tiêu Thanh Bình gắp cho Lạc Di một cái móng phượng, hai , trao đổi một ánh mắt chỉ hai hiểu.
“Đừng mắt qua mày mặt .” Lý Dương ngẩng đầu lên thấy hai đang , thể nào bằng lòng : “Lạc Di, cháu nhớ kĩ, đừng nhẹ tin miệng đàn ông, dù thế nào cũng giữ mấy phần tỉnh táo.”
Lạc Di gặm móng phượng, gật đầu quan tâm.
Lý Dương ở bên cạnh ngừng lải nhải dặn dò, ngừng, cực giống một cha già yên lòng khi con ngoài.
Lạc Di phiền, quơ quơ tay trái, vô tình vỗ tay Lý Dường, đầu nhọn cái vòng tay đ.â.m tay ông , để một lỗ nhỏ, m.á.u rỉ .
Cô trợn tròn mắt, ngơ ngác : “ cố ý, xin .”
Cô đỏ mắt lên, vô cùng áy náy. Lý Dương nhẹ nhàng lau qua, m.á.u ngừng chảy: “Không , , là nhiều quá, trách cháu.”
Thời gian dần trôi qua, tám giờ.
Thuộc hạ nhỏ mấy câu, Lý Dương lôi khăn lau miệng, lên: “Ăn cũng no , chúng xuống thôi.”
Tim Vương Khinh thắt , lúc lên, cơ thể lảo đảo, suýt chút nữa chân mềm.
Lạc Di đỡ bà , híp mắt: “Ăn no ?”
Tay Vương Khinh nắm c.h.ặ.t t.a.y Lạc Di, ánh mắt bà thêm mấy phần bất an.
Nhóm chậm rãi xuống lầu, đoàn trưởng Vương mang thuộc hạ đến đó, thấy ba đều khỏe mạnh thì thầm thở phào nhẹ nhõm.
.