“Lý Dương, mày ức h.i.ế.p quá đáng.”
Bọn họ đến kho hàng XXX bài binh bố trận, đến bảy giờ thông báo đổi chỗ, đùa bỡn bọn họ xoay vòng vòng.
Lý Dương nắm chắc phần thắng, tâm trạng : “Do các quá ngu ngốc, ức h.i.ế.p các thì với quá. Người ? Mang đến hết ?”
Đoàn trưởng Vương về phía cái xe bên ngoài: “Đều ở trong xe, mày thả .”
“Ông cho là ngu ? Cùng thả .” Lý Dương thản nhiên : “Để bọn họ xuống xe hết .”
Cửa xe mở , mấy xuống xe, Lý Dương nhíu mày: “ tổng cộng hai mươi , chỉ năm?”
Hơn nữa còn là thuộc hạ của gã, thành viên nào của đoàn đại biểu.
“Ba đổi mười lăm , mày thấy ?” Đoàn trưởng Vương cực kỳ tức giận: “Tao mang hết thuộc hạ của mày đến , trao đổi con tin .”
Thật Lý Dương dự liệu kết quả sớm , nhưng mặt vẫn lộ . Gã suy xét một lúc lâu mới : “Đổi từng , bắt đầu từ ai?”
Vương Khinh khỏi nóng nảy: “Không , , thể , sẽ tổn thương…”
Ánh mắt Lý Dương trầm xuống: “Chặn miệng bà .”
Vương Khinh bịt miệng, ngừng lắc đầu kêu ư ư.
Mặt Lý Dương trầm như nước, thêm tự tin khoe khoang: “Vương Trung Nghị, chọn , đổi ai ?”
Vương Trung Nghị chút do dự : “Lạc Di.”
Lý Dương bất ngờ: “Lạc Di? Tại ? Vương Khinh là em gái ruột của .”
“Chính vì , tao mới thể chọn nó , tránh để mày lấy việc công báo thù riêng.” Trên mặt đoàn trưởng Vương cũng tỏ thái độ, ông tìm một lý do chê : “Còn Lạc Di, con bé nhỏ tuổi nhất, là con gái, yếu đuối nhất.”
Lý Dương khịt mũi coi thường, vẻ chú trọng nhân nghĩa đạo đức, chỉ khiến chiếm thế thượng phong thôi.
Lạc Di khẽ mỉm : “Cảm ơn ý của đoàn trưởng Vương, nhưng cháu nhường cơ hội cho cô Vương.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-562.html.]
Mọi đều sửng sốt: “Lạc Di.”
“Đi .” Lạc Di đẩy Vương Khinh.
Vương Khinh , đầu cô, thấy cô vô cùng nghiêm túc, trong lòng căng thẳng, vô thức chạy nhanh về phía .
Một đổi một , hai bên trao đổi con tin. Gần, gần nữa, mắt thấy sắp đụng .
đúng lúc đó, Lý Dương chợt cảm thấy đúng, mắt gã lay động, đầu choáng váng. Có chuyện gì thế?
Không , gã đánh thuốc .
Gã cầm lấy d.a.o găm, đ.â.m tay , mượn đau để giữ tỉnh táo.
Lạc Di bỗng nhiên gây rối, nhào tới. Cùng lúc đó, Tiêu Thanh Bình cũng tay, hai ăn ý phối hợp, một cướp lấy dao, một bóp cổ Lý Dương.
Nếu là lúc bình thường, giá trị vũ lực của Lý Dương cao, nhưng lúc gã nhũn , mắt cũng biến thành màu đen.
Gã khống chế cơn choáng váng, sắp rơi hôn mê.
Hốc mắt gã đỏ bừng, một nữa phản bội, tim đau.
“Lạc Di, tại ?”
Gã chợt nhớ tới lúc Lạc Di quơ tay lên, cô cố ý!
Khoảnh khắc đó, cô hạ thủ, nhanh độc!
Biến cố bất ngờ chợt đến khiến tất cả đều mờ mịt, thuộc hạ của Lý Dương nhắm gậy Lạc Di và Tiêu Thanh Bình: “Thả lão đại .”
Vương Khinh chạy thật nhanh về phía đoàn trưởng Vương, ông đón lấy, bảo vệ em gái ở lưng.
Lạc Di nhắm ngay con d.a.o động mạch của Lý Dương, ánh d.a.o lạnh như băng: “Đừng lộn xộn, nếu cắt xuống, ông sẽ c.h.ế.t trong ba giây. Các cược xem gậy của các nhanh d.a.o của nhanh hơn ?”
Ai dám đánh cược chứ? Đám thuộc hạ dù giận điên lên thì cũng dám liều.
“Bắt giặc bắt vua , cháu học Binh Pháp Tôn Tử đúng ?” Lạc Di tủm tỉm chỉ Vương Trung Nghị: “Đoàn trưởng Vương, chú ngây đó gì? Mau tới đây tiếp nhận thành quả thắng lợi .”
.