Xuyên Sách Làm Gia Đình Cực Phẩm - Chương 564

Cập nhật lúc: 2025-03-20 06:22:19
Lượt xem: 93

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Tiểu Di gầy , ăn thêm một cái bánh bao .”

Lạc Di im lặng, mới một ngày, thể gầy chỗ nào?

một loại gầy do trưởng bối cho rằng bạn gầy.

Tiêu Thanh Bình khẽ mỉm , sẽ cho khác , ngày hôm đó Lạc Di ăn ngon như thế nào, nhiều thịt cá, trái cây và điểm tâm.

Không thể nào gầy .

Vẻ mặt Trình An Phác đau lòng hỏi: “Lạc Di, bọn họ ngược đãi em chứ.”

“Không .” Lạc Di đặc biệt bình tĩnh.

Trình An Phác tin: “Nhất định em dọa sợ , em là một cô gái yếu đuối tay trói gà chặt sợ hãi bao nhiêu, ôi, nếu ở đó thì , thể bảo vệ em.”

“Hì hì.” Là đoàn trưởng Vương, tay ông bưng một cái khay: “Con bé yếu đuối? Con mắt nào của cháu thấy con bé yếu đuối?”

lật đổ bang phái của mấy chục , ? Thiếu niên vô tri.

“Đoàn trưởng Vương, chú ? Ai cho chú tức giận thế?” Trình An Phác vô cùng khó hiểu: “Lạc Di yếu đuối , tất cả đều thể thấy.”

Lạc Di vẫn ngại ngùng, trông vẻ ngoan ngoãn và đáng yêu.

Khóe miệng đoàn trưởng Vương co rút, bây giờ giả một con thỏ trắng vô hại quá muộn ?

“Mắt đều mù hết cả .”

Nói câu nhỏ, chỉ ông .

Vừa đầu, sắc mặt lập tức nghiêm túc: “Lạc Di, Tiêu Thanh Bình, ăn xong điểm tâm theo một chuyến.”

“Được.”

Trình An Phác nhảy : “Đoàn trưởng Vương, Lạc Di sợ hãi, xin đừng hành hạ cô , để cô nghỉ ngơi thật .”

Đoàn trưởng Vương khẽ lắc đầu: “Bạn học Trình, với chỉ thông minh nên học tập cho , chừng còn thể tìm một con đường.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-564.html.]

Chơi cái gì mà nam theo đuổi nữ, từng giây từng phút đều coi là kẻ ngốc.

Lạc Di một khuôn mặt thanh thuần xinh lừa dối , nhưng bản chất chính là một tiểu ma nữ.

Chờ ông qua, Trình An Phác mờ mịt hỏi: “Ông ý gì? Là khen ? Hay là hạ thấp ?”

Tiêu Thanh Bình thản nhiên một cái: “Đây là vì đoàn trưởng Vương cho , chăm chỉ sách .”

Người nào nấy như sương mù, cũng rõ ràng, Trình An Phác buồn bực: “Lạc Di, bọn họ đang cái gì ?”

Lạc Di cầm một quả trứng gà lên bóc vỏ, Tiêu Thanh Bình cầm lấy, giúp cô bóc trứng gà, còn một chút xì dầu.

Lạc Di thích nhất cách ăn như , thuận miệng : “Khen chất phác, cũng như tên.”

Trình An Phác: “...” Không cảm thấy vui.

Lạc Di ăn hết bữa sáng, lãng phí một chút nào: “Ông nội, chúng cháu , ông cứ ăn từ từ.”

Ông cụ Tiêu cháu trai một cái: “Thanh Bình, chăm sóc Lạc Di cho .”

“Cháu .” Tiêu Thanh Bình theo.

Trình An Phác bóng dáng Lạc Di biến mất ở cửa một cách lưu luyến rời, đầu về phía giáo sư Trình ở bàn bên cạnh.

“Ông nội, ông ? Lạc Di khen cháu chất phác.

Giáo sư Trình cháu trai với vẻ mặt phức tạp: “Mặt khác của sự chất phác chính là ngu ngốc.”

So sánh với sẽ cho khác tức chết, bình thường thấy còn đỡ, nhưng khi so sánh với con cái nhà , còn kém xa.

Trình An Phác vui: “Ông nội, ông thể xuyên tạc ý của khác? Lạc Di là một cô gái vô cùng lương thiện .”

Giáo sư Trình đặc biệt thể hiểu câu của đoàn trưởng Vương, chăm chỉ học tập để trở thành học giả, ở trường học thế nào cũng đơn thuần hơn xã hội.

“An Phác , con cũng đừng nghĩ đến Lạc Di nữa, chỉ cần ở nước ngoài tìm một nước ngoài, ông cũng ý kiến.”

Trình An Phác ngây : “Ông nội, tại ?”

Rõ ràng lúc ông ủng hộ, còn cổ vũ theo đuổi.

.

Loading...