“Được, còn gì nữa?” Tiêu Thanh Bình giống như đang ở trong mộng, một chút cũng chân thật.
“Không , còn ?” Lạc Di ngọt ngào: “Anh yêu cầu gì ?”
Tiêu Thanh Bình cẩn thận từng li từng tí hỏi: “Em... thích chút nào ?”
Lạc Di cần nghĩ ngợi gật đầu: “Đương nhiên, là con trai trai nhất, thông minh nhất mà em từng gặp, hai điểm em thích nhất.”
Ở chung với thoải mái, cũng thư giãn. Anh là một con trai cẩn thận, chăm sóc khác, xử lý việc thỏa đáng.
Anh cho an tâm.
Cô thể yên tâm chạy, đầu , vẫn luôn ở phía cô.
Còn một điều nữa, là một cô gái yêu cái , nên về mặt thẩm mỹ gương mặt của Tiêu Thanh Bình là gu của cô.
Tâm trạng Tiêu Thanh Bình vô cùng phức tạp, một chút ngọt, một chút chua, còn một chút chát: “Thế còn tình yêu?”
“Tình yêu là cái gì?” Lạc Di hỏi ngược một câu: “Trong mắt tràn ngập bóng hình , cha nhà việc học đều gác sang một bên? Hay là thấy em liền kích động kiềm chế ? Không trường hợp như , chúng quen từ nhỏ, khả năng yêu từ cái đầu tiên.
Yêu từ cái đầu tiên, thật chất chính là thấy sắc nảy lòng tham, trắng là chỗ tiết hormone.
Tiêu Thanh Bình rõ lời của cô gì sai, vẫn chút mất mát.
Tình cảm bọn họ bỏ giống , nhưng ngay từ đầu.
Lạc Di chủ động nắm c.h.ặ.t t.a.y , mặt như hoa: “ mà, em thấy thật sự vui vẻ, ở bên sẽ cảm thấy phiền.”
Tâm trạng của Tiêu Thanh Bình an ủi vô cùng, nắm chặt bàn tay cô: “Ai cho em thấy phiền chứ?”
Lạc Di về phía Trình An Phác theo bản năng, Trình An Phác như sét đánh trúng, òa chạy , còn hô to một tiếng: “A a a, thất tình !”
Lạc Di: “...”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-572.html.]
Tuy rằng yêu đương, nhưng bình thường ở chung cũng bao nhiêu khác biệt, cùng ăn cơm, cùng chuyện phiếm.
Tiêu Thanh Bình lưu luyến Lạc Di, hôm nay về phòng thí nghiệm báo cáo, nhưng vẫn cứ nỡ.
Anh mãi mãi ở bên cạnh cô, cả.
Lạc Di giúp thu dọn hành lý, nhét đồ ăn vặt trong nước : “Chia cho thầy hướng dẫn và bạn học, tạo mối quan hệ thật .”
Không cô luyên thuyên, mà trong trí nhớ từng bạn bè khác, quan hệ với bạn học cũng xa lạ, đơn cô thế cô.
Điều cho cô chút lo lắng.
Anh chỉ việc, , cũng khó lăn lộn bên ngoài.
Trừ phi là kỳ tài trăm năm mới một , khác ngươi thể, tồn tại thể thế.
Tiêu Thanh Bình dịu dàng cô, trong lòng cảm thấy ấm áp, cảm giác quan tâm nghĩ đến thật .
Không mà .
Chỉ cần , thứ đều thành vấn đề.
“Chủ nhật nào cũng đến chơi với em.”
“Anh đừng tới, em đoán sắp tới sẽ bận rộn.” Lạc Di lên kế hoạch cho ba việc: thực tập, nghiên cứu, thí nghiệm đều dứt khoát hết
Tiêu Thanh Bình nhẹ nhàng ôm lấy cô từ phía : “Không , chỉ cần em là .”
Cơ thể Lạc Di cứng đờ, chút quen, thở đàn ông nhẹ nhàng phảng phất bên tai, cho cô hiểu căng thẳng.
“Anh... tới chỗ ông nội , ngày mai ông nội sẽ rời .”
Ông cụ Tiêu tuổi lớn sức khỏe , chút thích ứng với cuộc sống ở nước ngoài.
Tiêu Thanh Bình cố lấy dũng khí, cúi đầu hôn lên má cô, thở ấm áp ái cho trái tim khẽ run, chút tham luyến ấm áp như .
.