Ánh mắt Lạc Di trừng lớn, dám... hôn cô!
Anh xuống tay nhanh chuẩn một tiếng động, đúng là tên sói.
Bên ngoài truyền đến giọng của đoàn trưởng Vườn: “Lạc Di, Lạc Di.”
Lạc Di đẩy Tiêu Thanh Bình , sửa sang tóc, híp mắt mở cửa: “Cháu ở chỗ , chuyện gì ?”
Đoàn trưởng Vương đưa mang đồ , đóng cửa , sắc mặt chút nghiêm túc, mở rương .
Hai rương vàng thỏi, một thỏi nặng 500 gram, tổng cộng một trăm thỏi vàng, sáng lấp lánh đến lóa mắt.
Còn một thùng đô la Mỹ, Lạc Di đếm mười ngàn đô la Mỹ: “Đây là?”
Những thứ đủ cho một cả đời cần lo cơm ăn áo mặc.
Sắc mặt đoàn trưởng Vương chút phức tạp: “Chú lấy từ kho bảo hiểm ngân hàng Hoa kỳ, một nửa cho cháu, một nửa dùng để mua sắm thiết thí nghiệm, vấn đề gì ?”
Ông là một đàn ông mà cứ lóc than nghèo, Lạc Di trợn mắt trắng, bỏ , thiết thí nghiệm cuối cùng vẫn thuộc về cô.
Cô xây một phòng thí nghiệm tư nhân, chỉ thuộc về một cô.
Cô thích khác khoa tay múa chân ở đầu , càng phiền ngoài ngành chỉ đạo trong ngành.
“Lấy bộ mua dụng cụ thí nghiệm , nếu còn dư thì đưa cho cháu.”
“Vẫn là nhận thức của cháu cao.” Đoàn trưởng Vương vui vẻ, cô gái các loại tật , nhưng một điều đặc biệt là cái diện, đối mặt với việc lớn cũng vấn đề gì.
Ông đưa con dấu bằng ngọc trắng cho cô: “Đây là bằng chứng chuyên dùng để lấy đồ, cháu cầm .”
Lạc Di chút bất ngờ: “Các chú cần?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-573.html.]
Đoàn trưởng Vương cũng từng thấy qua chuyện đời, tuy ngọc Hòa Điền , nhưng chỉ nhỏ bằng cỡ ngón tay, chỉ thể xem như món đồ , chứ món đồ nhất, quốc gia thiếu thứ .
“Cháu tự xử lý , ngân hàng Thụy Sĩ cần mật mã kèm theo cái .” Ông lấy hai cái chìa khóa, một lớn một nhỏ, chút đặc biệt.
“Chúng định cử qua đó xem, dựa theo quy tắc, cháu một nửa.”
“Được.” Lạc Di tỏ vẻ một nửa thì một nửa, cô tranh.
Thấy cô dễ như , đoàn trưởng Vương âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cô gái còn hiểu chuyện, chừng mực, so với Vương Ngữ Thần giỏi hơn trăm .
Chỉ là khi nghĩ đến Vương Ngữ Thần, ông nhíu mày: “Cô xem, nên chuyện cho Vương Ngữ Thần ?
Dù bọn họ cũng là cha con ruột, cùng chảy chung một dòng máu, giấu diếm .
Lạc Di ha ha: “Vương Ngữ Thần họ gì?”
“Vương.” Đoàn trưởng Vương trả lời theo bản năng, kỳ thật ông yêu thương Vương Ngữ Thần khi còn bé, ngọc tuyết khả ái nũng, nhưng khi cô lớn lên, càng ngày càng thích gây chuyện, cho phiền lòng chịu nổi, ông cũng tránh cô .
Cho dù nhiều tình cảm hơn nữa cũng vơi dần .
Lạc Di bắt chéo chân khẽ lắc: “Cô ăn cơm nhà họ Vương từ nhỏ, là của nhà họ Vương, họ Lý, chú cảm thấy cô sẽ chọn một cha quan chọn một cha phản quốc.”
Đoàn trưởng Vương trầm mặc, còn cần suy nghĩ ? Người bình thường đều chọn cái .
Ở lợi ích, đôi khi dễ tổn thương tới tình cảm gia đình.
Lại tiếp, Lý Dương từng nuôi Vương Ngữ Thần, là nhà họ Vương nuôi cô .
Lạc Di thản nhiên : “Cái sẽ cho cả đời cô suôn sẻ, cái sẽ cho cô vạn kiếp bất phục, đề cập tới chính là nhân từ lớn nhất đối với cô .”
Thân phận của Lý Dương quá nhạy cảm, Vương Ngữ Thần mối quan hệ với ông , sẽ chỉ đưa tới vô ánh mắt và sự chèn ép khác thường, trừ phi thể nước ngoài.
với tính cách của Vương Ngữ Thần, nếu ai theo, thì bao lâu nữa sẽ tự tìm đường chết.
.