Cô và Tiêu Thanh Bình cùng lớn lên, tình cảm đậm sâu, ai thể phá hoại tình cảm của bọn họ.
Lông mày Tiêu Thanh Bình giãn , trong mắt tràn đầy tình ý ấm áp.
Nếu như ngoài ở đây, hận thể ôm chặt và hôn cô.
Ada nhảy bổ tới ôm lấy Lạc Di: "Làm đây? Bây giờ chị càng thích em hơn.”
Lạc Di: “...”
Tiêu Thanh Bình lập tức kéo Ada , vẻ mặt chán ghét: “Đừng quấy rầy bạn gái .”
Cái gì gọi là càng thích hơn? Lạc Di một là đủ .
Ada khúc khích, đàn ông mà, bạn gái thì băng sơn nữa?
"Hừ, Annie, chị sẽ em trông chừng , nếu ngoại tình, chị sẽ cho em ."
“Anh dám .” Lạc Di xong, liền mùi thức ăn bay tới, phục vụ bưng đĩa .
Món sukiyaki phục vụ , nguyên liệu bày khắp bàn, thịt bò mang lên tận sáu đĩa.
Lạc Di nếm thử, lẩu sukiyaki ngọt nhưng ngậy, nhúng thêm một ít thịt bò, hương vị tươi mát ngọt ngào tan chảy trong miệng.
Tiêu Thanh Bình thấy cô thích, ngừng giúp cô nhúng thịt.
Lạc Di gắp một đũa thịt bò gắp bát : "Hương vị khá chính cống đó, Thanh Bình, cũng ăn , em tự nhúng.”
Tiêu Thanh Bình thích nhất là cô ăn, cảm giác thèm ăn của bản sẽ kích thích.
Hai , ngọt ngào.
Bún Xiêm cũng mang lên, dai và trơn.
cô ăn nhiều như nên chia phần lớn cho Tiêu Thanh Bình, hai chia thức ăn cho , , ngầm hiểu quá từng cử chỉ.
Lạc Di kén chọn nhưng chút tham, cái gì cũng thử nhưng ăn nhiều.
Bây giờ bạn trai , cô tự ăn vài miếng để nếm thử, còn để bạn trai xử lý, hảo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-589.html.]
“Lần đầu phát hiện bạn trai khá hữu ích đó.”
Tiêu Thanh Bình khẽ mỉm : “Anh còn thể tài xế của em, ví tiền của em, mua sắm cùng em và chơi với em."
Lạc Di cong cong lông mày: "Vậy thì đợi em từ từ khai mở các chức năng mới."
"Ha ha ha."
Hai tương tác với như ai bên cạnh, dẫn tới ánh mắt của những khác lượt sang.
Rõ ràng sự tiếp xúc thể mật nào nhưng cảm thấy hai đặc biệt ngọt ngào, nhất là khi họ và mỉm , ngọt c.h.ế.t .
Nhiếp Khôn Minh thấp giọng nhắc nhở: “Các cháu kiềm chế chút ."
Lạc Di trợn mắt khó hiểu: “Chúng cháu gì cả, ?” Đến tay còn nắm.
Tiêu Thanh Bình vu vơ một cách nghiêm túc: “Có vài nhớ vợ .”
“Ồ.” Lạc Di còn nghiêm túc gật đầu.
Nhiếp Khôn Minh tức giận trừng mắt bọn họ, lá gan của hai đứa trẻ hư hỏng ngày càng lớn , ngay cả ông cũng dám trêu chọc.
"Ăn nhanh lên, ăn xong phòng thí nghiệm việc."
Tiêu Thanh Bình can tâm tình nguyện: “Hôm nay chúng cháu tham quan Đại học Stanford, hẹn từ , nghỉ ngơi đúng giờ để việc hơn, cũng thể cứ bắt dê về lấy lông .”
Nhiếp Khôn Minh vô cùng kinh ngạc: " còn tưởng rằng cháu tuổi trẻ thành thục, thích chuyện, ngờ cháu còn một mặt ."
Tiêu Thanh Bình trong ấn tượng luôn lạnh lùng giữ , luôn giữ cách với khác.
Tiêu Thanh Bình yêu đương thì cả trở nên hoạt bát hơn: “Có ai từng là thiếu niên hoạt bát chứ?"
“ .” Lạc Di gật đầu thật mạnh, một diễn viên phụ hoạ xứng đáng.
Nhiếp Khôn Minh xoa xoa mi tâm: “Trẻ con bây giờ thật khó quản.”
Ada một mặt ngưỡng mộ: "Annie, tình cảm của em và bác em thật."
Nhiếp Khôn Minh giới thiệu với với phận là bác của Lạc Di, đều tôn trọng ông .
Lạc Di: “...” Chị em , con mắt nào của chị thấy ?