“Trộm trong nhà.” Lạc Quốc Vinh hào hứng: “Tâm tư đều đặt cả nhà cả, để ý đến bọn .”
Giọng điệu nỗi đau của khác , là nội tình.
“Đã xảy chuyện gì ?”
“Khụ khụ, chuyện trong nhà, cũng tiện .” Lạc Quốc Vinh cũng quan tâm chuyện trong nhà truyền ngoài, nhưng mà ông con gái, loại chuyện sẽ liên lụy đến con gái ông.
Thầy thuốc Lý cũng hỏi nhiều, đưa một cái túi đến, Lạc Quốc Vinh là cái gì, mở xem thì thấy là một túi tiền lẻ, đếm một chút, năm tệ tám hào.
Lạc Quốc Cường khỏi mừng sợ: “Đây là?”
“Tiền thảo dược , cất cho Tiểu Di học.” Thầy thuốc Lý thích trẻ con, nhất là cô bé nhà họ Lạc đó, thông minh nhanh trí, còn hiếu thảo.
Lạc Quốc Vinh nhíu mày, nhiều tiền như thì cất ở mới ? Phòng nhà ư? Không , trong tay bà cụ chìa khóa, thể lục lọi bất cứ lúc nào.
Ngày ngày giấu cũng yên tâm, nếu lỡ mất thì ?
Ôi, tiền thì phiền não, tiền cũng phiền, nhưng mà thể tiêu tiền mà.
“Tốt quá , cuối tuần dẫn Tiểu Di lên núi đào thảo dược.” Ông lập tức tràn đầy động lực, ngày khi Tiểu Di học thì ngày nào cũng lên núi đài, khi học thì .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-59.html.]
Khóe miệng thầy thuốc Lý giật giật: “Một còn ? cầm lấy mấy cái mẫu đưa mà đối chiếu.,,”
Lạc Quốc Vinh lập tức lắc đầu, hàng mẫu cũng , ông thấy giống như đúc, nhưng mà thầy thuốc Lý là cỏ dại, thật sự là hiểu nổi.
Chỉ Lạc Di là tìm cái nào chuẩn cái đó, từ đến giờ từng sai.
“Không con bé thì thật sự gì.”
Một lớn dựa trẻ con, năng hùng hồn như thế, cho thật sự dở dở .
Thầy thuốc Lý cũng chút ghen tỵ: “Vậy học bào chế thảo dược , đây cũng là một món tay nghề, Tiểu Di năng khiếu học tập, bồi dưỡng cho sẽ tiền đồ, nghĩ cách kiếm thật nhiều tiền.”
Chỉ bạn bè tri kỷ mới thể thành thật với như thế.
Lạc Quốc Vinh do dự một chút, bây giờ vẫn ở riêng, ông kiếm nhiều tiền hơn nữa cũng vô ích thôi, cuối cùng cũng sung công quỹ.
“Để cho chi tiền, sẽ chằm chằm bà cụ.”
“Mẹ bất công như thế nào còn ? Bà cụ bằng lòng chu cấp cho Lạc Xuân Mai học cả đời, nhưng còn Tiểu Di thì nhiều lắm là một hai năm.” Thầy thuốc Lý trải qua nhiều chuyện, suy nghĩ sâu sắc hơn, những chuyện liên quan: “Hơn nữa, riêng gì học phí, còn chi tiêu bình thường, thử xem, bình thường bọn nhỏ ở trường thì buổi trưa ăn cái gì?”
Sắc mặt Lạc Quốc Vinh chút dễ : “Vài củ khoai lang.”
Bọn nhỏ dinh dưỡng đầy đủ, thể gầy yếu, sức khỏe cũng lắm, ông cũng đòi mỗi ngày một quả trứng gà, nhưng mà sống c.h.ế.t gì thì bà cụ Lạc cũng đồng ý.
Bên ngoài chợt truyền đến giọng quen thuộc: “Cha ơi, cha ơi.”