Lạc Di cúi nhặt viên đạn lên nhưng Tiêu Thanh Bình giữ tay cô , khẽ lắc đầu: “Đừng chạm .”
Ác ý ập đến đột ngột như trái tim như một tảng đá lớn đè lên, thể thở nổi.
May mà hôm nay dạo trường, thật may mắn.
Lạc Di ngược khá bình tĩnh: “Xem là tiếp cận em nên mới dùng cách để hù dọa em. Anh đừng lo lắng quá, đúng , cũng cẩn thận chút, ở trong phòng thí nghiệm nhiều nhất thể, đừng ngoài.”
Bà hù dọa khác mà lớn lên ? Cô nhịn tặng đối phương một quả bom.
Bên ngoài vang lên tiếng bước chân vội vã, nhóm Nhiếp Khôn Minh vội vàng chạy tới, khi thấy đạn mặt đất, sắc mặt kém.
"Không cần sợ, trong tối ngoài sáng đều bảo vệ, bình thường động các cáu."
Trước đó, hai vệ sĩ phân công bảo vệ trong tối, khi chuyện xảy , ngoài sáng thêm hai , trong tối hai , tổng cộng bốn vệ sĩ, hơn nữa họ còn xuất từ bộ đội đặc chủng, nào cũng thủ bất phàm.
Tiêu Thanh Bình nhịn : “Lấy cả đạn hù doạ thì còn thể là bình thường ?”
" sai điều tra kỹ lưỡng, nhanh sẽ đào bà ." Nhiếp Khôn Minh cau mày: "Tiêu Thanh Bình, cho nhân viên quét dọn trông như thế nào, Tiểu Từ, vẽ ."
Đây là tình tiết nghi ngờ phía của sự kiện Lý Dương.
“Vâng.” Tiểu Từ lập tức lấy giấy bút .
Tiêu Thanh Bình nghiêm túc nhớ một lát: “Khoảng bốn mươi tuổi, mặt bẹt, nốt ruồi miệng, mắt một mí, ánh mắt chút dữ tợn, khá gầy…”
“Trông giống ?” Tiêu Từ đưa bức chân dung cho xem.
Tiêu Thanh Bình cau mày : “Con mắt đúng, nốt ruồi ở vị trí .”
Sau khi điều chỉnh một hồi lâu, bức chân dung cuối cùng cũng giống đến tám phần, nhanh chóng chép , đưa cho mỗi một bản, nhất định bắt .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-592.html.]
Lạc Di bức chân dung, xinh nhưng đôi mắt khá đặc biệt, chắc là mắt phượng.
Đoàn trưởng Vương tới lui, vẻ mặt sốt ruột: "Tại nhắm Lạc Di? Con bé chẳng gì cả."
Nếu là để trả thù cho Lý Dương thì g.i.ế.c cũng là cô.
Còn nếu là vì để tiếp tục thành nhiệm vụ, gửi đạn đến hù dọa, cũng đúng lắm.
Ông luôn cảm thấy chỗ nào đó đúng.
Lạc Di nghiêm túc bản : “Khả năng là, cũng thể vì cháu là yếu đuối nhất, giống quả hồng mềm nhất.”
Cô thiên về lí do báo thù cho Lý Dương hơn, đến kẻ phản bội như Tần Cốt cũng còn mấy bạn , huống chi Lý Dương.
việc tìm cô... thực sự là một lời khó giải thích.
Đoàn trưởng Vương:... Có mù ? Cô yếu chỗ nào?
trong mắt Tiêu Thanh Bình, cô là một cô bé yếu đuối, nhỏ nhỏ gầy gầy, cần bảo vệ: “Có ở bên cạnh em, em đừng sợ."
Lạc Di hiểu phong tình chút nào: “Em mới sợ, mau về việc của , vật liệu và luận văn tranh thủ xong, nộp đơn xin bằng sáng chế ? Em đang kẹt thời gian đó.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn phồng lên, đôi mắt mở to, giọng nhẹ nhàng ngọt ngào, kéo đuôi chữ dài, đáng yêu.
"Em..." Tiêu Thanh Bình nhịn nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, cảm giác mềm mịn lòng mềm nhũn.
Sao thích em đến chứ?
Lạc Di xoa xoa mặt , chút giống chú mèo con đang nũng: "Còn nữa, cho em một danh sách sách , em còn yếu về mảng vật liệu, cần nghiên cứu kỹ thêm."
Yêu cầu tự tin của cô, cùng với biểu cảm mềm mại và dễ thương, mâu thuẫn hấp dẫn khác.
.