Lạc Di dắt Lạc Nhiên đến , thấy bầu khí vẻ khác lạ, cô : “Cha, cha thế? Ai bắt nạt cha, con giúp cha xả tức.”
Lạc Quốc Vinh thấy con gái tan học, trong lòng vui vẻ, lập tức lên múc chè khoai lang còn trong nồi cho mỗi đứa một bát nhỏ, mấy ngày nay Lạc Di ăn khoai lang ngán đến nỗi nôn , chỉ chọn viên bột mì ăn.
Lạc Quốc Vinh thấy thế thì trong lòng chua xót: “Tiểu Di, con gái cha là con thiệt thòi , cha là tiền đồ.”
Lạc Di cha buồn bã, chút đau lòng: “Trong lòng con cha là cha nhất đời , thể con gái cha, con hạnh phúc.”
Trong lòng Lạc Quốc Vinh ấm áp, ông xoa xoa đầu con gái: “Cha thể để con ăn no mặc ấm, ngay cả tiền học cũng bỏ nổi.”
Lạc Di hề chê bai ông, ông hơn nhiều so với đàn ông trong thôn, những đàn ông đó trọng nam khinh nữ, còn đánh cả vợ nữa.
Mặc dù Lạc Quốc Vinh tiền, nhưng mà ông che chở vợ , yêu thương con cái, đối xử trai gái công bằng, điểm đáng quý.
“Không cả, con cố gắng là , con sẽ để cho cha một cuộc sống .”
Lời như một dòng nước ấm tuôn lòng Lạc Quốc Vinh, sống mũi cay cay, òa một tiếng nấc lên.
Ông như đứa trẻ ba tuổi, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, Lạc Nhiên sợ hãi, cha nó còn thảm thiết hơn cả nó nữa ?
Bây giờ lớn thế? Có thể đáng tin hơn chút ?
Trong nhà chỉ chị gái nó là đáng tin nhất! Vẻ mặt ghét bỏ!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-60.html.]
Thầy thuốc Lý ghen tỵ đỏ mắt, đời Lạc Quốc Vinh bao nhiêu chuyện mới thể sinh một cô con gái như Lạc Di chứ?
Bỗng nhiên, bên ngoài truyền đến một âm thanh rối loạn: “Không xong, xảy chuyện .”
Sau đó, một nhóm thanh niên trí thức vọt : “Thầy thuốc, Từ Mông gãy chân , ông nhanh cứu với.”
Từ Mông? Lạc Di đầu sang thì quả nhiên, đàn ông cáng cứu thương là nam chính, sắc mặt trắng bệch, bên đùi gãy xương một cách khó tin, dáng vẻ thê thảm vô cùng, sự nho nhã phong độ còn sót chút gì.
Ái chà, cốt truyện đó tình tiết nha.
Thầy thuốc Lý kiểm tra một chút cau mày : “Là vỡ xương , chỗ chữa , phòng y tế ở nông thôn cũng , đưa bệnh viện huyện thành, thể kéo dài nữa, nhất là bây giờ ngay.”
Từ Mông thấy tình huống cấp bách, trong lòng căng thẳng: “Vậy kéo dài thì sẽ ?”
“Què chân.”
Sắc mặt Từ Mông tái , ánh mắt âm trầm, tuyệt đối thể tàn phế .
Rồng đến chỗ nước cạn tôm trêu, hổ đến đồng bằng chó khinh, đáng giận!
Liễu Diệp bên cạnh đỏ hốc mắt: “Vậy tớ tìm đội trưởng, bảo ông đưa đến bệnh viện, ở trong thôn việc xảy chuyện, ông chịu trách nhiệm.”
Các thanh niên trí thức khác nhao nhao đệm theo: “ thế đúng thế, tiền thuốc men cũng nên do trong đội bỏ .”
Liễu Diệp bước vài bước, nghĩ đến cái gì mà , cầm c.h.ặ.t t.a.y đàn ông : “Từ Mông, đừng sợ, nhất định tớ sẽ cứu .”