Đối diện với một phát s.ú.n.g b.ắ.n bể đầu, căn bản cơ hội phát huy.
"Cho trong nhà dùng, quyết định nhé."
Nguyễn Phương chết, Lạc Di bớt một chuyện phiền lòng, đều thả lỏng.
Vệ sĩ ngoài sáng cũng chỉ để hai A Văn A Vũ, bây giờ hai họ càng cẩn thận hơn , Lạc Di lên lớp thì bọn họ bảo vệ ngay ngoài cửa.
Trong trường học, Lạc Di hoan nghênh, đến ai ai cũng nhiệt tình chào hỏi cô, gọi cô là công chúa Annie.
Lạc Di giải thích nhiều nhưng vẫn cứ gọi như thế, cô cũng còn cách nào chỉ đành buông xuôi bỏ mặc.
Nhân viên nhà trường gửi tặng cô một kỷ niệm chương hăng hái việc nghĩa, dù rằng nó tác dụng gì.
"Tiểu Di." Tiêu Thanh Bình tới, mặt đầy bụi bẩn.
Lạc Di vui mừng chạy đến: "Sao đến đây? Lại nghỉ? Thầy hướng dẫn của rầy ?"
Tiêu Thanh Bình cô đầy chăm chú, ánh mắt chất chứa vẻ đau khổ mơ hồ: "Sao với ?"
Lạc Di thoáng sửng sốt, ? Là ai cho ? Thật là.
"Không chẳng chuyện gì ? Em để lo lắng."
Anh bận bịu như , chạy đến một chuyến vô cùng bất tiện, hà tất khiến thấp thỏm? Phòng thí nghiệm chất đầy những vật phẩm nguy hiểm, nhỡ trong lúc tâm thần hoảng hốt xảy sự cố gì thì bây giờ?
Tiêu Thanh Bình cực kỳ thất vọng, đây câu trả lời mong chờ.
"Anh là bạn trai em, em gặp chuyện cũng báo với , tức quên sự tồn tại của như ? Hay em cho rằng điều đó quan trọng?"
Chuyện quan trọng như cũng báo, rốt cuộc cô nghĩ thế nào?
"Em nghĩ , em chỉ…" Đây là đầu tiên Lạc Di thấy tức giận như thế , lòng cô chút hoảng hốt.
Cổ Tiêu Thanh Bình nổi gân xanh, hai mắt đỏ ngầu, cố kìm nén hét lớn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-601.html.]
"Chính em là , thẳng thắn với , nhất định cho tất cả, nên giữ trong lòng, em ?"
"Em…" Lạc Di rơi thế yếu.
Tim Tiêu Thanh Bình nghẹn đến khó chịu: "Lạc Di, em thật sự xem là bạn trai em ?"
Anh đầu lập tức rời , Lạc Di thấy thế khỏi cuống lên: "Tiêu Thanh Bình, đừng mà."
Tiêu Thanh Bình như thấy, hề đầu cứ tiếp tục tiến về phía , xem tổn thương thật .
Mắt Lạc Di khẽ chuyển động, cô thận trọng té xuống đất, xong lập tức ôm chân oa oa kêu đau: "A, đau quá, chân em gãy ."
Quả nhiên Tiêu Thanh Bình nhanh chóng trở , mặt đầy đau lòng xổm xuống: "Sao bất cẩn thế chứ? Đau ở , để xem một chút."
Lạc Di ôm chặt lấy , tủm tỉm : “Trong lòng em đau.”
Xem một bộ phim thần tượng, học cách dùng hai tay cũng ích.
Tiêu Thanh Bình: ...Có chút tức giận vì lừa, nhưng nỡ đẩy .
Lạc Di tiến tới hôn lên mặt , do dự một lát thận trọng khẽ mổ lên khóe miệng của , Tiêu Thanh Bình như điện giật, đầu óc trống rỗng, tim đập như sấm.
"Đừng tức giận nữa mà."
Mặt Tiêu Thanh Bình nóng bừng, choáng váng, hai mắt lập lòe toả sáng: “Vẫn còn tức giận lắm.”
Lời tuy như thế, nhưng giọng điệu của vẫn nhẹ nhàng và mật đến khó tả.
Mặt mày Lạc Di cong cong, tràn đầy ý : “Vậy hôn nhé.”
“Hai , , năm .” - Anh đưa mặt về phía cô, hiệu cho cô hôn.
“Phì.” Lạc Di bật thành tiếng, đáng yêu thế chứ?
Tiêu Thanh Bình ôm chặt lấy cô, trong lòng mềm nhũn và rối bời, đây chính là Tiểu Di của !
Anh đỏ mặt tiến tới, đột nhiên một giọng vang lên: "Các đất gì?"
.