Xuyên Sách Làm Gia Đình Cực Phẩm - Chương 613

Cập nhật lúc: 2025-03-20 14:42:35
Lượt xem: 53

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sân bay, Tiêu Thanh Bình nắm tay Lạc Di buông, lời , trong lòng đủ loại cảm xúc nhưng lời tới bên môi vẫn thốt tiếng .

Lạc Di ngẩng đầu : "Chờ em tạo di động thì chúng thể liên lạc lúc nơi , chờ em nhé."

"Được."

"Nhớ giữ cách với khác phái..." Lạc Di suy nghĩ bổ sung thêm một câu: "Còn nữa, khi cũng để ý cùng giới tính."

"Được."

Trong lòng Lạc Di thấy khó chịu, ghét nhất là cảnh , thế mà vẫn nhất quyết tới đưa tiễn mà chịu khuyên bảo: "Phải ăn uống đàng hoàng, mặc dù việc học quan trọng nhưng đối với em thì sức khỏe của còn quan trọng hơn."

"Được."

Cảm giác phiền muộn dâng lên trong lòng, Lạc Di vuốt ve gương mặt : "Nếu nhớ em thì cứ thư cho em."

"Được." Trong mắt đầy vẻ quyến luyến chia xa.

Lạc Di lắc đầu, cố gắng vứt bỏ sự thương cảm , lộ một nụ thật tươi: "Anh ?"

Đám đông bắt đầu di chuyển về một góc, trai cô với vẻ đầy yêu thương: "Anh yêu em."

Tháng tư, nhịp tim của Lạc Di đập nhanh như điện giật, cả cảm thấy tê dại âm ỉ.

Hóa đây là cảm giác rung động.

Cô khẽ than thở: "Tiêu Thanh Bình, em nghĩ, em thật sự yêu ."

.....

Cho dù ở khoang hạng nhất nhưng qua một chuyến bay đường dài, Lạc Di vẫn mệt lả như cũ.

Lúc Lạc Di xuống máy bay thì cảm thấy cả lâng lâng, bước hụt suýt thì té ngã.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-613.html.]

A Vũ bên cạnh đỡ cô đúng lúc: "Có khỏe ?"

Lạc Di vỗ mặt , cố gắng tỉnh táo , máy bay cô ngủ ngon giấc.

"Không cả."

Trước đó cô thông báo cho cha chuyện hôm nay về nước, nên mang hành lý xe thẳng về nhà.

Xe dừng cửa nhà, Lạc Di bước xuống xe ngẩn ngơ ngôi nhà quen thuộc xa lạ, vẻ mặt thẫn thờ.

Trời chiều ngã về tây, cửa tiệm cách vách vẫn xếp hàng dài như cũ, tiếng xôn xao dứt, mùi thịt kho lan tỏa, cảm giác phố phường náo nhiệt quen thuộc.

"Chị." Một giọng quen thuộc vang lên, là Lạc Nhiên, tan học về nhà thì thấy cửa, lập tức kích động lao tới: "Chị ơi, cuối cùng chị cũng về , em nhớ chị lắm luôn đó, chị ở nước ngoài lâu ? Em lo cho chị mãi."

Cậu bé ôm Lạc Di, vành mắt ửng đỏ, thiếu niên mười lăm tuổi ngây ngô đáng yêu.

Lạc Di xoa đầu Lạc Nhiên, cuối cùng cũng cảm giác chân thật: "Có mang về cho em mấy vali đồ ăn vặt của Mỹ đấy."

Lạc Nhiên hưng phấn hoan hô, quá tuyệt vời: "Cha ơi, chị về nè."

Cậu bé hô to một tiếng, một nghiêng ngả lảo đảo lao từ cửa hàng mặt tiền bên cạnh, là Lạc Quốc Vinh.

Vành mắt Lạc Quốc Vinh đỏ bừng, chạy tới ôm thật chặt Lạc Di: "Con gái cưng của cha về ."

Ông nhớ chết, cái con bé bay là như diều đứt dây, tìm mãi thấy .

Hai tháng mà chỉ gọi một cuộc điện thoại báo bình an, nhờ ông cụ Tiêu mang về một lá thư, haiz.

Nước mắt của Lạc Di trào : "Cha ơi, con nhớ cha lắm."

Lạc Quốc Vinh kéo con gái để ngắm nghía, gầy : "Vậy về sớm một chút? Nói một tháng mà cuối cùng thành hai tháng, khiến cha lo tới mức ngủ , rốt cuộc con gặp chuyện gì thế, gầy như thế ? Không ăn uống gì hết ?"

Ông thấy xót quá, hồi còn nhỏ Tiểu Di gì ngon để ăn, lẽ là để di chứng nên ăn mãi vẫn mập lên , mà bây giờ còn gầy .

"Có gầy ạ, chỉ là cao lên thôi." Lạc Di cao một mét sáu tám, cao lên một chút nhưng cân nặng thì đổi: "Cha ơi, con ăn sườn xào chua ngọt, canh tam tiên, cá hầm cải chua mà cha nấu, ở nước ngoài mà con chỉ ăn đồ mà cha nấu thôi."

.

Loading...