Một sinh viên đột nhiên hỏi: “Hiệu trưởng, các trường đại học danh tiếng mà thầy sẽ mở rộng cửa để đón chào Lạc Di, trong đó bao gồm cả trường Đại học Harvard ạ?”
Hiện trường vô cùng yên tĩnh, những tin đồn lan truyền khắp nơi, cơ bản tất cả đều .
Ừm, ngoại trừ bản của chính chủ thì hề gì cả.
Tất cả đều đang là Lạc Di tự lượng sức , toạc là vị trí của bản , còn khoe khoang vẻ, sợ mất mặt ?
Hiệu trưởng ngược những điều , chút do dự gật đầu, “Đương nhiên .”
Không khí đột nhiên trở nên ngại ngùng, những từng lan truyền tin đồn khuôn mặt ngay lập tức đỏ bừng hổ.
Thì đang bốc phét, cũng là tự lượng sức , mà là cô thực lực điều .
Giọng của hiệu trưởng vô cùng thiết, “Bạn học Lạc Di, nếu em đến trường Đại học Harvard để đào tạo chuyên sâu, thể gửi thẳng đơn xin nhập học lên cho họ, thầy nghĩ trở ngại về ngôn ngữ chắc lẽ sẽ khó em .”
Hàng năm đều nhiều sinh viên nghiệp nước ngoài để đào tạo chuyên sâu, đây cũng là một huyện bình thường.
Lạc Di híp mắt , “Không vội ạ, để sang năm tiếp, năm nay em còn thành xong các học phần trong tay, sang năm còn hai bài luận văn nghiệp nữa.”
Trước mắt, việc nghiên cứu điện thoại di động lên lịch trình.
Hiệu trưởng sửng sốt, “Thiếu chút nữa quên mất là em học cùng lúc hai văn bằng.”
Ông một loại trực giác, cô học sinh còn thể mang đến sự bất ngờ cho bọn họ, mang đến sự vinh dự lớn hơn nữa cho trường học.
Cứ chờ mà xem.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-621.html.]
Sau khi tan học, đều nhốn nháo tràn về phía của Lạc Di để chúc mừng cho cô.
Lạc Di híp mắt, vẻ mặt vẫn tỏ khiêm tốn, ung dung như .
Tin tức lan truyền khắp giới học thuật, dấy lên một làn sóng mạnh mẽ, riêng gì giáo viên và sinh viên trong trường đến vây xem cô, mà các giáo viên và sinh viên ở bên ngoài trường cũng bắt đầu cố ý vô tình chạy tới đây để cô một cái.
Điều cho Nhạc Di chút dở dở , cô thật sự cảm thấy cái gì đặc biệt hơn đến như .
So với thành quả của những cuộc nghiên cứu khoa học thể , một bài luận văn cũng thể lên điều gì.
ở trong mắt của những khác, cảm thấy cô đạt vinh quang nhưng kiêu ngạo sợ hãi, phong độ của một vị đại tướng, những bình luận đánh giá về cô ngay lập tức đổi trở nên hơn.
Cha của cô cũng ông cụ Tiêu phổ cập kiến thức khoa học việc , vô cùng vui vẻ.
“Tiểu Di , con thật sự quá tuyệt vời, cha tự hào về con.”
“Con gái , cũng là tự hào về con.”
Lạc Di chớp mắt, ngọt ngào, “Vậy chúng ngoài ăn cơm một bữa .”
“Được.”
Người một nhà đang cửa lớn, đột nhiên nhân viên của văn phòng khu phố ngăn cản , “Bà Ngô Tiểu Thanh, chủ nhiệm mời bà qua đó một chuyến, là chuyện quan trọng gặp bà.”
Ngô Tiểu Thanh chút do dự, nhưng cũng tiện từ chối.
Lạc Di thấy điều đó, “Mẹ, chúng con cùng với một chuyến, xong việc thì chúng ăn cơm, vội ạ.”
Đây là đầu tiên cô đến văn phòng việc của khu phố, vô cùng tò mò hết đông tới tây.
Chủ nhiệm của văn phòng khu phố là một đàn ông trung niên vẻ mặt nghiêm túc, ông cũng lòng vòng, thẳng với của cô, “Đồng chí Ngô Tiểu Thanh , bà tiếp nhận xưởng may của khu phố .”