Vương Ỷ cũng kinh ngạc: "Cái gì? Cháu quen bạn trai ? Ai thế? Trên đời còn xứng với cháu ?"
Bà về nước sớm, những chuyện xảy đó, Lạc Di khẽ mỉm : “Dì cũng quen đó.”
Trong đầu Vương Ỷ lóe lên một tia sáng: "Không là Tiểu Tiêu đó chứ?"
“Chính là .” Lạc Di thoải mái thừa nhận.
"Vừa trai thông minh, tướng mạo tài hoa phong độ chính là sự lựa chọn hảo nhất.” Vương Ỷ nghĩ một chút, Tiêu Thanh Bình và Lạc Di khí chất giống , đều là cùng một loại , nhưng một thì hướng nội, một thẳng thắn hoạt bát: "Quan trọng nhất là các cháu tình cảm sâu đậm, mắt của cháu đó."
lúc , ‘Bang’ một tiếng nổ lớn vang lên, cửa đẩy mạnh , một cô gái mặc đồ đỏ xông , chính là Vương Ngữ Thần.
Cô lao thẳng đến mặt Vương Ỷ, đôi mắt nảy lửa: “Sao bà thể kết hôn? Bà xứng với cha ?"
Giống như một quả b.o.m hạng nặng nổ tung, khung cảnh xôn xao, giống như sắp ngửi thấy mùi kịch .
Mặt Vương Ỷ trắng bệch, Từ Kỳ lo lắng đỡ lấy vợ .
Đoàn trưởng Vương căng thẳng, tiến lên vài bước kéo Vương Ngữ Thần : "Ngữ Thần, đừng nhảm, đến với bà nội ."
Không ai thông báo cho cô , cô vẫn đang dưỡng thương trong bệnh viện quân đội, là cánh tay của cô gãy, nhưng rõ ràng đó là tin giả.
Vương Ngữ Thần kích động, giãy giụa như điên: “Sao bà gì? Không dám ?"
Trái tim Vương Ỷ như chìm trong biển lạnh, lẽ nào bà xứng đáng hạnh phúc : "Cô lấy tư cách gì chuyện với ?"
Bà giấu Từ Kỳ quá khứ của , nhưng hai đồng ý rằng sẽ bao giờ nhắc đến những chuyện đó nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-640.html.]
Vương Ngữ Thần hét lên: “Con gái ruột của bà.”
Mọi đều há hốc mồm, chứ? Cô là cháu gái của nhà họ Vương ?
Đoàn trưởng Vương trong lòng dâng lên một cơn tức giận, ánh mắt trở nên lạnh lùng hơn, "Ngữ Thần, ai cho con về? Cha đó ý định gì, nhưng ai phá hỏng đám cưới của em gái cha thì cha sẽ để yên cho đó.”
Em gái ông chịu khổ quá nhiều, cuối cùng cũng tìm hạnh phúc cho riêng , ai phép phá huỷ nó.
Vương Ngữ Thần nghĩ thế nào, điên cuồng hét lên: "Bác ba, mấy năm nay bác gánh vác gánh nặng bà nhiều năm như , còn đủ ? Bác thấy oan ức ?"
Đoàn trưởng Vương lạnh lùng cô , cô cũng là gánh nặng ? Sao còn dám như thế?
Cô thực sự cho rằng là công chúa của nhà họ Vương? Ở trong quân đội những cải tạo mà còn càng trở nên hoang tưởng và cố chấp hơn.
"Bác ba? Con là con gái của cha, đều điều , con thà tin tưởng khác cũng là tin tưởng của ?"
“Bác ba, từ nhỏ cháu con gái ruột của bác.” Vương Ngữ Thần tức giận chỉ Vương Ỷ: “Cháu là do bà sinh , sinh mà nuôi, xứng đáng , thể một ruột như bà chứ?”
Đoàn trưởng Vương tát cô một cái, cắt đứt sợi dây tình cuối cùng.
"Vương Ngữ Thần, cô thất vọng, nếu cô con gái của như thì để thành cho cô, từ hôm nay trở , cô còn là con gái của nữa, cũng đừng gọi là bác ba."
Em gái và cháu gái, tất nhiên cái quan trọng hơn.
Hơn nữa, thế của cô cháu gái còn quá kinh khủng.
Ông chỉ thể , gen hoang tưởng của đàn ông đó truyền sang Vương Ngữ Thần, đổi .
.