Lạc Nhiên cố gắng chen giữa: "Không , con chị khoác cánh tay con cơ, cha, cha bên ngoài."
“Không , cha Tiểu Di khoác tay.” Lạc Quốc Vinh hẩy mông, ép con trai ngoài: “Con trai, con đổi với con .”
“Mẹ.” Lạc Nhiên đưa tay về phía dịu dàng.
Ngô Tiểu Thanh trời đất nhưng hai cha con bọn họ, mặt đầy vẻ chán ghét: "Tiểu Di, con , đừng để ý đến hai tên ngốc ."
Lão tướng quân Vương chỉ thấy thằng ba thì tràn đầy thất vọng.
Ông đầu về phía lão nhị với vẻ mặt nghiêm túc: "Bảo cả của con về , cha chuyện với nó."
Trung tá Vương sửng sốt một chút, vội vàng giải thích: "Cha, cả thời gian, công tác ở nơi khác, mấy dịp Tết bận.."
Càng ở địa vị cao, thời điểm mùa xuân sẽ càng bận rộn.
Lão tướng quân Vương tức giận : "Bảo nó lập tức cút về mặt cha cuối."
Trung tá Vương giật : “Cha.”
Sắc mặt lão tướng quân Vương âm trầm đến đáng sợ: “Chờ thằng cả về, chúng sẽ tổ chức họp gia đình, tất cả đều mặt, thiếu một nào.”
Trung tá Vương chỉ thể đồng ý.
Lão tướng quân Vương vẫn xong: “Thằng ba, hôm đó mời cả Lạc Di qua."
Vương Trung Nghị khẽ cau mày, khó xử: “Chuyện e là chút khó, Lạc Di thích nhà họ Vương chúng , cũng dính dáng tới.”
“Cha bảo con bé tới nhân chứng.” Lão tướng quân Vương vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị: “Có một chuyện liên quan đến con bé, bảo con bé đến xem một chút.”
"Được ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-644.html.]
Hai ngày , cả nhà họ Vương, Vương Trung Trực cuối cùng cũng trở về, trở về nhốt trong phòng sách cùng ông cụ và chú hai.
Hai mươi mấy nhà họ Vương cả lớn lẫn nhỏ đều tụ tập ở sảnh nhà chính, nào nấy tỏ lo lắng.
Cảm giác như sắp chuyện lớn xảy .
Cháu trai lớn nhất của nhà họ Vương là Vương Dục Tài con nhà cả, hơn ba mươi tuổi, là cán bộ cơ sở, kết hôn sinh con, thế hệ do đầu.
Vương Dục Hồng là cháu gái lớn, việc trong hệ thống ngân hàng, đạt một thành tích nên cũng địa vị nhất định.
Bọn họ đều tham dự đám cưới của Vương Ỷ, nhưng họ với Vương Ỷ và cũng thích cuộc hôn nhân lắm.
Dù Vương Ỷ cũng là nhà chú ba, bà gả nhà họ Từ, nhà họ Từ cũng một gia đình tầm thường.
Vừa diệt xong lớp thêm lớp khác mọc lên, chuyện tất nhiên sẽ khó chịu.
bọn họ chừng mực, chuyện gì mất hứng, phá hỏng hôn lễ, dù ông cũng vẫn còn sống.
Vương Tiểu Ngũ là bất an nhất, qua , tâm trạng nặng nề, cảm thấy .
Anh chỉ hận cái miệng quá rộng, bình tĩnh lựa lời , bắt điểm yếu.
Vương Dục Tài là điềm tĩnh nhất, là cháu trai trưởng, từ nhỏ xem trọng: "Các em xem, Lạc Di rốt cuộc là thế nào? Ông cụ, chú hai, chú ba, đều coi trọng cô ."
Không là sự coi trọng thông thường.
Anh cố tình điều tra thế của Lạc Di, bối cảnh đơn giản, xuất từ một gia đình nghèo, đỗ Đại học Bắc Kinh nhờ khả năng học tập và thành tích .
thành tích , nhiều nhất cũng chỉ bình coi trọng, khỏi trường học ai sẽ quan tâm đến cô?
Lạc Di rõ ràng giống như , thế nào nhỉ? Ông nội và những khác đều xem trọng cô.
Điều thật quá kỳ lạ, luôn cảm thấy gì đó đúng lắm.
Phải rằng, ông nội là một vị tướng lừng lẫy, chú hai và chú ba đều đạt những thành tựu to lớn trong các ngành khác , tầm cao.