Vương Tiểu Ngũ hỏi tin tức hữu ích gì từ họ hàng, còn dạy dỗ nghiêm khắc một trận nên tính khí thất thường.
"Ai mà , em chỉ là cho Hồ Đông Quyết chút mặt mũi, hứng thú với Lạc Di, cũng gia thế của nhà họ Hồ, Lạc Di nhất định là trèo lên cao."
Phải ? Mọi đều hẹn mà cùng đặt một dấu chấm hỏi lớn.
Rốt cuộc Lạc Di lấy sức lực ở mà hung hãn như ?
Trong khi cuộc thảo luận sôi nổi đang diễn thì đoàn trưởng Vương dẫn Lạc Di bước , đều ngạc nhiên.
Tâm tình Vương Tiểu Ngũ cực kỳ phức tạp: "Lạc Di, cô tới đây?"
Lạc Di mặt biểu tình liếc một cái, để ý tới , tiếp tục về phía .
Vương Tiểu Ngũ ngó lơ, chút hổ: "Đang chuyện với cô đó, cô dựa cái gì mà bơ khác?"
“Tại để ý đến một tên đần độn?” Lạc Di dấy lên một làn sóng thù hận, cô hề sợ hãi nhà họ Vương chút nào.
“Cô…"
Cửa mở , cả nhà họ Vương đỡ lão tướng quân Vương khỏi phòng sách, bà cụ Vương cũng xuống lầu, thấy Lạc Di, ánh mắt bà lóe lên.
Lạc Di cố ý tìm một góc xuống, yên lặng xem kịch.
Cô đến, nhưng đoàn trưởng Vương đưa một cuộc trao đổi mà cô thể từ chối, ông chỉ mang về 10 máy nhạc MP3 mà còn mang quà năm mới và một lá thư Tiêu Thanh Bình gửi về cho cô.
Coi như là đến để lấy đồ .
Lão tướng quân Vương ở phía , ông quét mắt một lượt, đám con cháu liền cúi đầu.
Ông trực tiếp lệnh: "Đưa Vương Ngữ Thần về quê mà năm đó thằng ba nhặt nó, thấy nó nữa, nhà họ Vương từ trở sẽ ."
Giết dứt khoát mà đổi bản sắc của một lính.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-645.html.]
Bà cụ Vương do dự một lát: “Đưa con bé cũng , nhưng hãy cho nó một ít tiền.”
Suy cho cùng, cũng từng là yêu thương, thấy cô đến đường cùng.
Sắc mặt lão tướng quân Vương lạnh như băng: “Sắp xếp cho nó một công việc, dựa sức lao động mà kiếm tiền, cả đời cũng phép rời khỏi thôn nửa bước.”
Không tống cô tù là lòng lớn nhất của ông .
suốt quãng đời còn bôn ba khắp nơi kiếm ba bữa một ngày, trải qua khó khăn đời, sống cuộc sống khó khăn, tầm thường.
Đối với một thiên kim tiểu thư từng cao cao tại thượng như cô , sống như còn bằng chết, thảm hơn cả tù.
cô đành lòng chết, chỉ thể sống trong nhục nhã.
“Vâng.” Anh cả nhà họ Vương đáp một tiếng.
Lão tướng quân Vương đổi vẻ mặt, uy thế cũng giảm bớt: "Tiểu Vũ tính cách , chia tài sản cho khác ."
Mặc dù nghỉ hưu nhưng ông vẫn là quyền nhất trong gia đình, thể quyết định phận của .
Lão đại nhà họ Vương dù trở thành quan chức cấp cao nhưng ở nhà vẫn lời cha.
Ông cụ Vương là một vị tướng lão thành, chiến công lẫy lừng, kính trọng, chỉ cần ông còn sống một ngày nào, vẫn nể mặt ông vài phần.
Ông là cây đại thụ cao ngút trời của nhà họ Vương.
Mọi mặt tại hiện trường đều im lặng, ai dám thở mạnh vì sợ liên lụy.
Vương Tiểu Ngũ như sét đánh từ trời xuống, tầm mắt tối sầm : "Ông nội, cháu sai , xin hãy tha cho cháu, chỉ thôi..."
Hậu duệ của nhà họ Vương nhiều, nhưng tài sản cũng chỉ bấy nhiêu, thể phân chia công bằng cho nên đành tranh giành.
Vương Tiểu Ngũ từ nhỏ thông minh lanh lợi, ông cụ Vương cưng chiều, coi là mục tiêu bồi dưỡng trọng yếu trong đám con cháu, là một trong những chọn cho vị trí thừa kế tương lai.
.