Bác sĩ Tống nhanh nhẹn bắt trọng điểm, ánh mắt rơi khuôn mặt nhỏ nhắn của Lạc Di: “Cô gái nhỏ cũng phân biệt thảo dược ?”
Lạc Quốc Vinh tươi hớn hở khoe khoang: “Tất cả thảo dược đều do con gái nhận tra, con bé còn thông minh hơn gấp trăm , chỉ là bỏ sức khiêng bao lớn thôi.”
Bác sĩ Tống kinh ngạc đến nỗi khép miệng : “Thật giả ? Thế thì để kiểm tra một chút.”
Ông lấy vài cọng thuốc Đông y qua bào chế, hỏi: “Đây là cái gì?”
Khóe miệng Lạc Di giật giật, quả nhiên là sư , giống hệt , đều thích kiểm tra.
Chẳng lẽ thầy của bọn họ là một yêu ma cuồng kiểm tra đồ ?
“Thiên nam tinh, tác dụng khử đờm, chữa co giật động kinh, trị trúng gió.”
Chủ nhiệm Tống ngạc nhiên, lá của thiên nam tinh tác dụng, củ mới là bộ phận dược tính, thế mà cô cũng thể nhận .
“Cái thì ?”
“Hương thái, trị các loại độc rắn cắn.”
Chủ nhiệm Tống đẩy đẩy gọng kính, hai mắt sáng rực lên: “Cháu còn thảo dược nào thể trị độc rắn cắn nữa ?”
Lạc Di suy nghĩ một chút, quyển sách thuốc đó cô hết từ lâu: “Bát giác liên, mộc phù dung, bán biên liên, điền cơ hoàng, độc diệp nhất chi hoa.”
Bác sĩ Tống khó nén vẻ kinh ngạc: “Sao cháu nhiều như ?”
“Bác Lý dạy ạ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-65.html.]
“Thì cô bé là đồ của sư , đứa nhỏ tệ, phong thái trò giỏi hơn thầy, bồi dưỡng cho tất thành nhân tài.” Vẻ mặt bác sĩ Tống ước ao ghen tỵ, bỗng nhiên ông lấy lòng với thầy thuốc Lý: “Sư , em đến tuổi mà vẫn tìm tử cuối cùng hợp ý, em thấy cô bé thích hợp, nhường đồ cho em , em trả cho ba .”
Thầy thuốc Lý: “…” Cái tật tự quyết định của sư càng ngày càng nghiêm trọng, cần trị.
Lạc Di: “…” Gì trời? Đồ mà cũng thể trao đổi ?
Lạc Quốc Vinh: “…” Con gái thật tuyệt!
Thầy thuốc Lý hề do dự mà từ chối, Lạc Di mới mấy tuổi chứ, gấp gì? Trẻ con thì học hành là quan trọng nhất.
Bác sĩ Tống tỏ vẻ sư thật lạnh lùng tuyệt tình, cho cha con nhà họ Lạc nhịn mà trộm, thì bác sĩ trông nghiêm túc đắn như thế mặt thú vị như .
Ánh mắt của bác sĩ Tống quét đến, tiếng lập tức dừng :
“Chất lượng của chỗ thảo dược tồi, hàng thể trực tiếp đến tìm .”
“Được , cảm ơn ngài.” Lạc Quốc Vinh vui vẻ ră mặt, con đường , chuyện ông cần phiền thầy thuốc Lý nữa.
Bác sĩ Tống ho khan hai tiếng: “Khụ khụ, lúc đến thì dẫn theo cô bé luôn.”
Lạc Quốc Vinh: “…” Đây là nhờ con gái mà cũng hưởng ?
Mục đích chủ yếu của Lạc Quốc Vinh vẫn thành, ông hỏi thầy thuốc Lý xem chợ đen ở .
Ông hỏi đúng , thầy thuốc Lý thường xuyên đến chợ đen mua chút đồ ăn, bình thường đủ ăn, đến ban đêm đói kinh khủng.
Chợ đen ngay gần nhà ga, buổi tối mở cửa, Lạc Quốc Vinh để hai con trong xe máy kéo, giả vờ ăn mặc một chút, dạo với thầy thuốc Lý một vòng.
Nửa tiếng thì hai che mặt vác một cái bao tải to di , gì, khởi động xe máy kéo luôn.