"Có phương hướng "
"Có, mắt 3 phương hướng." Lạc Di cũng cũng nhàn rỗi, nghiên cứu nhiều : "Em tập trung chủ yếu máy in vạn năng."
Ông Mạc là đầu tiên thấy một thuật ngữ mới mẻ như , liền trở nên thích thú: "Nói cụ thể ."
"Hiện nay máy in phun, xem như là thiết đầu của máy tính, nhưng công nghệ còn những hạn chế."
Lạc Di nhiều ý tưởng, từng cái nối tiếp , nhưng mắt cô cần giải quyết vấn đề cấp bách nhất, kiếm tiền.
"Điều em là cần chế tạo bản in, mà vẫn thành bộ hình ảnh đủ màu sắc trong cùng một , dễ vận hành, chi phí thấp, phù hợp với các loại chất liệu..."
Hai mắt của ông Mạc sáng lên: "Các loại vật liệu?"
Ông là thông minh, thấy những chữ mắt liền cảm thấy chút thú vị.
Lạc Di tít mắt gật đầu: ", thể dùng để in bản mẫu công nghiệp, bảng hiệu quảng cáo, tranh tường, gạch men, đồ nội thất các loại, chỉ những thứ thầy nghĩ tới, thứ gì thể , sẽ là một đại dương xanh."
Đại dương xanh! Ông Mặc thích nhất hai từ , nó đại diện cho thị trường khai thác, đại diện cho tiền, tiền, tiền!
"Tiếp tục , thầy sẽ đánh giá xem hướng đúng ."
Lạc Di đơn giản về ý tưởng , ông Mặc càng càng kích động, triển vọng.
Vẫn là đầu óc của những trẻ tuổi linh hoạt!
"Không tệ, thầy ủng hộ cái , thể thành Tết ? Nộp một phần quà Tết, coi như báo cáo."
Lạc Di lắc đầu: "Em còn bắt tay , dám chắc chắn, yêu cầu của thầy với em càng ngày càng cao ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-660.html.]
Ông Mặc cũng thở dài: "Có cách gì ? Em ở trong thể chế, thì phát huy tác dụng lớn hơn."
Khi rời khỏi phòng việc của giáo viên, Lạc Di thấy vẫn còn sớm, do dự một lúc, về ký túc xá một chuyến.
Vẫn chỉ chị Tiêu ở ký túc xá để học, vô cùng chăm chỉ học thuộc từ vựng tiếng Anh.
Cô là thể chịu đựng sự cô đơn.
Nghe thấy tiếng động, chị ngẩng đầu lên , bất giác mỉm : "Lạc Di, em về ."
Chị lục một nắm kẹo, cố ý nhét tay Lạc Di, Lạc Di ăn, chỉ lấy một viên kẹo để chơi: "Chị Tiêu, lâu gặp, con chị ?"
Chị Tiêu vẫn ăn mặc giản dị, tóc cắt ngắn ngang vai, nụ ôn hòa, nhưng thêm chút phong thái của học thức.
Nhắc đến con gái yêu, chị liền rạng rỡ: "Đang học, mấy hôm còn hỏi chị, dì Lạc , thấy nữa ?"
Lạc Di thích những đứa trẻ ngoan ngoãn: "Ha ha, hôm khác mời con chị ăn cơm nhé."
Hai chuyện phiếm vài câu, Lạc Di đột nhiên đổi giọng điệu: "Chị Tiêu, chị suy nghĩ gì về tương lai ?"
Chị Tiêu ngạc nhiên, thuận miệng : "À, chị chỉ yên sống một cuộc sống bình dị, nuôi con khôn lớn, dạy dỗ nó thành tài là mãn nguyện lắm ."
Có một khoản thu nhập định, thể nuôi sống hai chị là .
"Chị học khoa tiếng Trung , còn tiếp tục học ?" Lạc Di sinh viên hiện giờ đều bố trí công việc, nhưng một tiếp tục học chuyên sâu, du học, mỗi đều lựa chọn riêng.
Chị Tiêu xua tay: "Không nổi nữa, chị sớm để kiếm tiền, bạn học cũ với chị, tính cách của chị khá thích hợp cô giáo, sẽ tranh giành giúp chị, xem thể ở thủ đô , thậm chí là dạy ở một trường cấp Ba cũng , chị phân công về quê."
Nơi buồn bã như quê hương chị bao giờ về nữa, ở đó lạc hậu, còn đủ loại họ hàng cực phẩm khiến khó chịu.
Chị ở , cho con sự giáo dục hơn.