Lạc Di nhấp một ngụm chè đậu xanh, ngọt thanh mát dễ uống: “Thầy con cho nghỉ ạ, lúc nào thầy cũng theo sát tiến độ việc, , rảnh thì đến cảnh tỉnh thầy một câu cho con , con còn là trẻ con, ăn khỏe ngủ nhiều mới lớn chứ.”
Ngô Tiểu Thanh phì : “Mẹ nào dám đề nghị cái gì với thầy con, thầy trông nghiêm khắc lắm, cũng sợ.”
Bà , giáo sư Mạc một lòng vì Lạc Di, cho con bé nên mới yêu cầu nghiêm khắc như thế.
Ngọc gọt dũa thì sáng .
Là cha , thể ngăn cản ý của khác với sự phát triển của con ?
Lạc Di chống cằm, biếng nhác duỗi một cái: “Tiểu Nhiên ?”
“Ông Tiêu gọi thằng bé qua đó học .” Ngô Tiểu Thanh thấy thật nhàn hạ, chuyện học hành của cả hai đứa con đều cần bà nhọc lòng quan tâm.
Ông cụ Tiêu dường như coi Lạc Nhiên như cháu ruột, chăm sóc và dạy dỗ hết lòng, vẻ ông cụ đang chế tạo thêm một nhân tài nữa.
Lạc Nhiên còn nhỏ tuổi, giờ sắp cuối cấp ba , đây chính là bước ngoặt quan trọng nhất của đời .
Lạc Di tuy bận nhưng vẫn luôn quan tâm đến tình hình của em : “Tiểu Nhiên tính thi trường nào ạ?”
“Trường Ngoại giao Bắc Kinh.” Ngô Tiểu Thanh tủm tỉm , con trai bà từ nhỏ học tiếng Anh và tiếng Nga, mưa dầm thấm đất, dường như nó cũng hứng thú với ngôn ngữ.
“Chà, cán bộ ngoại giao ? Tốt quá.” Lạc Di tủm tỉm , gật đầu, “Tiểu Nhiên giống con, cũng giỏi, hổ là em trai con.”
Chợt một tiếng kêu vui mừng vang lên: “Chị.”
Lạc Di ngoảnh đầu, thấy Lạc Nhiên đang hấp tấp chạy tới, vui sướng reo lên: “Chị về khi nào thế? Em nhớ chị quá.”
Cậu kéo tay chị gái như nũng, vì chị bận rộn thật sự quá khó gặp, cả năm chắc mấy bận mà thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-667.html.]
Rõ ràng giờ đang là kì nghỉ hè mà chị chẳng mấy khi ở nhà, đây chính là cái giá trả khi là thiên tài ?
Lạc Di lưng : “Ủa, đây là ai thế?”
Đó là một thiếu nữ diện mạo xinh , vận chiếc váy dài màu lam, tóc cắt ngắn ngang tai, trông thực thanh thoát trẻ trung.
Bấy giờ Lạc Nhiên mới nhớ cái đuôi lưng: “Đây là bạn học của em, tên là Tăng Đình Đình, nghỉ hè tới nhờ ông Tiêu dạy kèm ạ.”
Lạc Di vẫy tay với Tăng Đình Đình: “Chào em.”
Tăng Đình Đình Lạc Di, mắt sáng rực: “Em thể gọi chị là chị hai ạ?”
Lạc Di nhướng mày, chà, cô bé nhiệt tình ghê: “Cứ gọi bằng tên cũng .”
Tăng Đình Đình lập tức tươi: “Chào chị Lạc Di, em vẫn luôn A Nhiên nhắc tới chị, bạn khen chị xinh thông minh, là một thiên tài hiếm , em còn tưởng bạn khoác lác cơ, thời buổi giỏi thì nhiều nhưng giỏi xinh thì khó kiếm quá mà.”
“ giờ thấy chị em mới bạn ngoa chút nào, chà chà, chị rõ ràng thể dựa tài hoa để kiếm sống mà còn cho một ngoại hình xuất sắc như thế, cả phong thái cũng thực hơn , đây gọi là vẻ của tri thức ạ?”
Cô gái trẻ ăn , chỉ mấy câu thổi phồng lên tận mây xanh.
Lạc Nhiên thích khen chị , đắc ý bảo: “Đương nhiên , xem đấy là chị ruột của ai chứ.”
Tăng Đình Đình ngọt ngào nở nụ , đôi má lúm đồng tiền thấp thoáng, trông đáng yêu.
“Chị Lạc Di, chị chính là thần tượng của em, em thích chị lắm, về liệu em cơ hội hẹn chị cùng ăn cơm dạo phố ạ?”
cô bạn thế, Lạc Nhiên nhảy dựng lên: “Không .”
Tăng Đình Đình sửng sốt: “Vì ?”
“Chị thời gian rảnh là ở bên cha với cả nữa.” Lạc Nhiên khác phân chia bớt thời gian của chị , chị rảnh nhiều như , nhà ba còn chẳng đủ chia .