Hai thương lượng, trao đổi với gặp trở ngại gì, nhưng cho dù bận rộn như thế nào, mỗi ngày đều trở về ăn cơm cùng nhà.
Giáo sư Francis cũng xuống phía nam, mà bận thăm các nhà khoa học Trung Hoa, còn tổ chức vài cuộc giao lưu, bầu khí hòa hợp.
Thỉnh thoảng Tiêu Thanh Bình sẽ ông điểm danh, mang theo tham gia các loại hoạt động, Lạc Di cũng khiêm tốn, ông Mạc cũng gọi cô , dự định để cho cô yên tĩnh nghiên cứu.
Ở Thập Sát Hải, đến , quang cảnh rộng rãi cho cảm thấy vui vẻ thoải mái, bờ liễu sen xanh, phong cảnh như họa, mặt hồ yên tĩnh điểm xuyết mấy chiếc thuyền nhỏ.
Người trong lều bên bờ nhiều lắm, Lạc Di tựa bờ, lười biếng ăn cháo hạt sen thơm ngọt dẻo, một chút ngọt ngào, vô cùng ngon miệng.
Tiêu Thanh Bình đem một phần thịt Tô Tạo đặt mặt cô, nhà họ Lạc đều thích ăn cái , cứ cách vài ngày đều tới mua một phần.
Ada ở đối diện bỏ vài muỗng đường trắng trong cháo, khuấy lên, lúc mới thỏa mãn gật đầu.
Lạc Di thấy, nhịn hỏi: “Như ngọt lắm ?”
Ăn đậm vị quá, ngọt.
“Như mới .” Khẩu vị của Ada thiên về ngọt cay.
Trước đó lâu, đoàn trao đổi sinh viên đại học bọn họ khắp nơi, mấy thành phố phía nam để ấn tượng sâu sắc cho cô, khắp nơi đều đang xây nhà, mỗi ngày một khác, tràn đầy sức sống.
Vô thương gia nước ngoài tràn quốc gia phương Đông cổ xưa , cho nhịn suy nghĩ sâu xa.
“Annie, chị nghĩ nghĩ , cảm thấy đầu tư ngành khách sạn Trung Hoa là một ý kiến tồi.”
Lạc Di cắn một miếng thịt Tô Tạo, giòn mềm, nước canh ngon: “Có mắt đó.”
Ừ, cô định gói một phần mang về nhà, trong nhà thích ăn, ông nội Tiêu và thầy Lý cũng thích ăn.
Thịt kho ngon, nhưng ăn mỗi ngày cũng sẽ chán, đổi khẩu vị.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-681.html.]
“Em hứng thú đầu tư ?” Gia tộc Ada mở khách sạn khắp nơi thế giới, nhưng vẫn bước chân đất nước Trung Hoa.
Mấy năm tình hình thế cục , đất nước đóng cửa nên hầu hết nước ngoài thể .
Cho dù cũng dám đầu tư.
“Em xem bộ kế hoạch.” Lạc Di việc nguyên tắc của .
Helen nhịn : “Nếu Annie đầu tư, cũng đầu tư một phần.”
Một khi của gia tộc Ada trưởng thành, thể ngoài gây dựng sự nghiệp, cũng thể gia nhập sự nghiệp gia tộc.
Mà cô lựa chọn gia nhập sự nghiệp gia tộc, dự định chủ dự án đầu tư Trung Hoa bên .
Mỗi một khách sạn cũng thuộc bộ vốn đầu tư cá nhân, chỉ cho phép đầu tư một tỷ lệ nhất định, để đổi lấy sự ủng hộ của chính quyền địa phương và sự hỗ trợ của thế lực địa phương.
Mà Ada trúng Lạc Di, tiến thêm một bước hợp tác, cách khác là trói buộc lợi ích chặt chẽ hơn một chút.
“Annie, em cảm thấy chỗ nào thích hợp hơn?”
Lạc Di cũng bài xích hợp tác, chỉ cần ăn đắn đều thể cân nhắc.
“Xem chị định vị như thế nào, khách sạn cao cấp, thì chọn khu vực náo nhiệt phồn hoa nhất, nhất là gần mấy kiến trúc tiêu biểu, nếu du khách đến thăm, nhất định sẽ ngang qua.”
“Nếu đó là một khách sạn hạng trung cao cấp, thì những đặc trưng riêng khiến khác nghĩ đến khách sạn của đầu tiên khi họ đặt phòng.”
Cá nhân cô thích thị trường cao cấp hơn.
Có một trướng của dòng tộc ada, đang nhắm nhu cầu khách hàng khác : “Thành phố nào thích hợp nhất?”
Lạc Di cảm thấy dòng ở thành phố hạng nhất thịnh vượng hơn: “Bắc Thượng Quảng Thâm, đều OK.”
Ada như điều suy nghĩ, đây xem như là thành phố nhất ở Trung Hoa .
“Em đề nghị khách sạn đầu tiên ở ?”