Lạc Di thuận miệng : “Ở thủ đô , là trái tim của Trung Hoa, trung tâm chính trị, phàm là du khách nước ngoài đều thể bỏ qua thành phố .”
Ada thuyết phục gia tộc đầu tư, nhất định một bản kế hoạch đáng tin cậy, thì khảo sát thị trường.
“Nơi náo nhiệt nhất, cao cấp nhất ở thủ đô là ở ?”
Cô thể thuê một sinh viên nghiên cứu thị trường, một cơ sở dữ liệu cẩn thận.
Lạc Di cô càng tuyến cao cấp : “Chị thể Vương Phủ Tỉnh, nơi đó lịch sử mấy trăm năm.”
Joe và Richard , bọn họ là cùng một gia tộc, cũng đang tìm kiếm cơ hội kinh doanh.
Luôn cảm thấy thể bỏ qua thị trường đông dân .
“Annie, nếu chúng đầu tư, chúng nên chọn dự án nào hơn?”
Lạc Di chính quyền các địa phương đang tích cực thu hút đầu tư nước ngoài, quyết định giúp một tay: “Quần áo, ăn uống, bất động sản, cửa hàng lớn các loại đều thể, nếu , bàn bạc với chính quyền địa phương ? Xem thử bọn họ như thế nào, bây giờ nhiều chính sách ưu đãi đầu tư.”
Joe động tâm: “Em quen ai ?”
“Có.” Lạc Di với Nhiếp Khôn Minh một tiếng là : “Em liên hệ cho một chút, tự chuyện.”
“Cám ơn, một bạn như em thật .” Joe vô cùng cao hứng, gia thế Lạc Di , chỉ khiêm tốn thôi, nhưng khí chất ăn lừa .
Richard tò mò: “Annie, em thiên phú kinh doanh, cha em là kinh doanh ?”
“Chỉ buôn bán nhỏ thôi.” Lạc Di gật đầu híp mắt: “ Không cách nào so với .”
Tuy như nhưng cô hề khiêm tốn cũng kiêu ngạo, mà điềm tĩnh, thậm chí còn bình tĩnh hơn cả họ.
Tiêu Thanh Bình mê mẩn cô, bạn gái thật , cô cho mê mẩn một ngày.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-682.html.]
Có một giọng vang lên: “Chị ơi!”
Lạc Di ngẩng đầu , , thì là Lạc Nhiên và bạn học Tằng Đình Đình.
“Sao các em ở chỗ ?”
Lạc Nhiên vui vẻ, lộ tám cái răng: “Ra ngoài ăn một chút, hôm nay trong nhà nấu ăn.”
Lạc Di thấy kỳ lạ hỏi: “Dì Trần ?”
Khi công việc kinh doanh của vợ chồng Lạc Quốc Vinh ngày càng , họ càng bận rộn hơn nên thuê một quản gia để lo việc dọn dẹp và ba bữa ăn mỗi ngày.
Dì là dâu nơi khác, đồ ăn ngon, tay chân cũng nhanh nhẹn, tính tình cũng tệ, chung sống với nhà họ Lạc .
Lạc Nhiên chén thịt Tô Tạo , nuốt một ngụm nước miếng, ăn, nhưng bé dạy dỗ , thấy nhiều bạn bè nước ngoài như , chuyện thất lễ. Hôm nay dì xin nghỉ, cha đều bận.
Lạc Di thấy , chút đau lòng, cô lấy hai miếng cuộn đưa qua: “Đói ? Trong nhà đồ ăn vặt? Sao ăn lót ?”
Lạc Nhiên chia một miếng cho Tằng Đình Đình: “Em vội, nghĩ nhiều như , ông nội Tiêu và đang đói bụng chờ đồ ăn.”
Chủ yếu là chỗ nhiều đồ ăn, lúc lười nấu cơm sẽ mua một phần.
Ada tò mò chằm chằm Lạc Nhiên: “Đây là ai?”
“Em trai em.” Lúc Lạc Di mới nhớ tới bọn họ: “Tiểu Nhiên, chào .”
Lạc Nhiên cũng luống cuống, dùng tiếng Anh chào hỏi một cách tự nhiên: “Chào , em tên là Lạc Nhiên, hoan nghênh đến nước em du ngoạn.”
Helen kinh ngạc: ‘Oa, tiếng Anh của em trai cô chuẩn, khẩu âm, con cái nhà cô đều lợi hại như ?”
Lạc Di chút đắc ý: “Giáo viên riêng của chúng học thức uyên bác, Thanh Bình, đưa Tiểu Nhiên mua chút đồ ăn, nhất là vài món xào, đừng trộn lẫn.”
Bên mở ít quán ăn, các loại khẩu vị đều , đầu năm nay dầu cống ngầm, nhà họ lạc ngoài ăn đồ ăn ngon, nên thử qua từng nhà.