Lạc Di cau mày, nếu chuyện đàng hoàng, việc sẽ dễ thương lượng.
cái thái độ thật sự khiến khó chịu: "Mắt bình thường, ngược là các đấy, chạy cái gì mà chạy? Đằng hổ đuổi theo ? Hay việc gì trái lương tâm nên trốn?"
"Cô đây là chịu đền bù ?" Cô gái cực kỳ tức giận: "Vậy hôm nay cô đừng mơ rời khỏi đây."
Lạc Di nào sợ ai tàn ác qua : “Núi do cô mở ? Ngày nay còn nữ thổ phỉ ? Xưng họ tên đây, là Lục Phiến Môn quan sai chuyên truy bắt thổ phỉ nè, hôm nay cô gọi tổ tiên cầu xin tha thứ cũng ."
“Phụt.” Có : “Lạc Di, cô vẫn ngang ngược như cũ.”
Lạc Di ngẩng đầu lên, ôi chao, hoá là quen.
Đó chính là Lưu Nhất Hách, đàn ông một lòng một si mê Vương Ngữ Thần, một quý công tử danh tiếng ở trong thành phố.
Hiện giờ càng tỏ vô cùng kiêu ngạo, vây xung quanh là một đám nam nữ xinh cùng tới, còn mấy phần dáng vẻ của một công tử quý tộc đang tuần.
Cô gái mặc đồ trắng ngay lập tức bày vẻ mặt đau khổ cáo trạng: “Thiếu gia Hách, cô tạt ướt hết cả em , xem đây .”
Cô dáng dấp vô cùng xinh , khuôn mặt trái xoan, làn da trắng như tuyết, cái miệng nhỏ nhắn khẽ cong lên, giọng điệu vô cùng nũng nịu, cho đám đàn ông thấy thì xương cốt đều trở nên mềm nhũn.
Lưu Nhất Hách bình tĩnh lướt qua cô : “Do chính bản của cô tự đụng , trách ai chứ.”
Anh cũng dám chọc Lạc Di, mấy là đang tự tìm đường chết.
“Thiếu gia Hách.” Cô gái mặc đồ trắng uất ức đỏ cả vành mắt, mấy đàn bên cạnh thấy thế ngay lập tức chạy đến an ủi cô .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-706.html.]
Lạc Di cúi đầu những mảnh vỡ đang mặt đất, lông mày nhíu , nếu du khách nào chuyện vô tình giẫm lên thì thảm .
Cô mới xổm xuống định nhặt mấy mảnh vỡ lên, thì một bàn tay khác còn phản ứng nhanh hơn cô: “Để .”
Thì là Lưu Nhất Hách, giành nhặt lên một mảnh thủy tinh nhỏ: “Cẩn thận đừng để cắt tay.”
Nhân viên theo trợn mắt há hốc mồm cảnh , ông chủ kiêu ngạo một hai của nhà bọn họ mà thể... loại việc ?
Ánh mắt của đám phụ nữ xung quanh đều đỏ hết cả lên, cảm thấy hâm mộ, ghen tị oán hận với cô.
Mọi vội vã tiến lên: “Ông chủ, đây việc mà nên , cứ để , để .”
Lạc Di nhíu mày: “Ông chủ ? Anh ăn ở biển ?”
Cô nhớ rõ và Dương Nam Ba học chung một trường đại học, hiện giờ Dương Nam Ba đang Bộ An ninh Quốc Gia, còn thì ?
Lưu Nhất Hách thích cuộc sống quy định nề nếp, hiện giờ cải cách mở cửa, tâm tư của cũng ngay lập tức linh động: “Chỉ một chút công việc ăn nhỏ ở Nam Hạ mà thôi, lẽ cô còn thành nghiệp nhỉ.”
Cô ngày càng trở nên xinh hơn , khiến cho khác thể dời tầm mắt.
“Ừ, đang thực tập.” Lạc Di khẽ gật đầu, đầu về phía bán hàng rong: “Lấy cho thêm hai chai nước ngọt Bắc Băng Dương nữa nhé.”
Lưu Nhất Hách cà lơ phất phơ theo phía cô, đưa tay cầm một chai nước ngọt: “Mời uống một chai .”
“Được thôi.” Lạc Di cũng để loại chuyện nhỏ nhặt ở trong lòng, lập tức rút tiền trả.
Lưu Nhất Hách cầm lấy chai nước ngọt, mặt mày nồng đậm ý . “Cô mời uống nước ngọt, thì để mời cô ăn cơm nhé.”
.