Xuyên Sách Làm Gia Đình Cực Phẩm - Chương 715

Cập nhật lúc: 2025-03-24 12:56:46
Lượt xem: 65

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cảnh sát thiện cảm với những học sinh giỏi: “ , các giống .”

Nam thanh niên chua xót: “Đồng chí cảnh sát , câu chút đúng , cũng thấy bọn họ đánh mà, hơn nữa bọn họ cũng thua.”

Đồng chí cảnh sát đúng tình hợp lý : “Bọn họ là ép buộc phòng vệ, là hại, mấy mới là chủ động công kích bọn họ, là kẻ gây sự, thể giống ?”

Đám thanh niên lêu lổng đều cảm thấy : “Chúng là kẻ gây sự ? Anh dựa cái gì mà như ?”

Cảnh sát vô cùng thản nhiên chỉ nhóm sinh viên đại học đang xếp hàng ở phía đằng , thật là đồ sộ. “Chỉ dựa bọn họ là học sinh ưu tú của các trường đại học danh tiếng.”

Nói đạo lý, bọn họ biện pháp nào để phản bác .

Học dốt kỳ thị, thật là tức giận, nhưng mà bọn họ ngay cả một chút biện pháp để cũng .

Mạc Cẩm Tú vui vẻ gật đầu: “Đồng chí cảnh sát quả nhiên là uy phong sáng suốt, một đôi mắt gặp qua vô , thể phán đoán sai chứ.”

Tạ Như Bình trong lòng vô cùng khó chịu, cực kỳ nghẹn khuất, bỗng nhiên cô về phía Lạc Di: “Đồng dạng đều là học sinh ưu tú, cô dựa cái gì trở thành lão đại của bọn họ?”

là dựa sắc để lên, vì nghĩ ai cũng là như thế.

Huống chi với vẻ của Lạc Di, thật sự dễ gây hoạ.

Lời , đám sinh viên lập tức nổi giận.

“Mẹ nó, đời kẻ ngu ngốc chỉ thông minh thấp như chứ, đầu tiên gặp trong đời đấy, nhất định chụp ảnh để lưu giữ kỷ niệm mới .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-715.html.]

Là minh tinh thì là giỏi , bọn họ cũng thèm để ý đến cô .

Mạc Cẩm Tú là fan não tàn một của Lạc Di, thở phì phò : “Cô học sinh ưu tú đầu của quốc gia chúng điều đó nghĩa là gì ? Biết , ?”

đổi một : “Lão đại của chúng , đến nay phát biểu sáu , là nhỏ tuổi nhất đăng lên ba tờ tạp chí lớn nhất về khoa học nổi tiếng thế giới, điều nghĩa là như thế nào ?”

Lạc Di vẫn nhàn rỗi, trong lúc nghiên cứu khoa học, cũng quên phát biểu thêm mấy bài luận văn chất lượng cao.

Âm thanh lành lạnh của La Tấn Du bất ngờ vang lên: “Nói quá thâm ảo, sợ mấy hiểu, sẽ đơn giản một chút, nếu như một vị tiến sĩ một bài phát biểu đăng lên báo, hãy nhớ cho kỹ, chỉ là một bài, thì các trường đại học đầu thế giới đều sẽ mở cửa để tranh giành đó.”

“Nếu như một vị thạc sĩ bài phát biểu đăng lên, thì đó sẽ là đại diện của trường học, là tâm can bảo bối của các thầy cô giáo, là sinh viên đại biểu của cả nước, trở thành đối tượng hâm mộ.”

“Còn nếu như một bài phát biểu trong thời gian học chính quy, thì…” Vẻ mặt của là cổ quái.

Lòng hiếu kỳ của dâng lên: “Vậy thì cái gì?”

“Vậy thì sẽ quỳ gối xuống gọi đó lão đại.” Tuy rằng La Tấn Du là một nội liễm trầm tĩnh, nhưng một khi bộc phát, thì lực sát thương cũng lớn. Ha ha, sắc thì , đám tầm thường ngu xuẩn mới cần, lão đại của chúng là thiên tài kinh tài tuyệt diễm.

Mọi ngơ ngác Lạc Di, cô trâu bò như ? Một chút xíu cũng nha.

Một yếu ớt hỏi : “Vậy cô phát biểu khi nào?”

“Đại học năm thứ ba.” Trịnh Nham ngẩng đầu ưỡn ngực, dáng vẻ vô cùng đắc ý: “Cô là niềm tự hào của trường đại học Bắc Kinh chúng đấy.”

La Tấn Du bổ sung thêm một câu: “Cũng là niềm tự hào của giới khoa học kỹ thuật nước .”

.

Loading...