“Chẳng lẽ là trong giới các ?”
Anh tuy rằng thích chơi đùa, nhưng cũng vài thể đụng .
“Không là trong giới, nhưng mà... “ Lưu Nhất Hách nghĩ đến bóng dáng tươi sáng rạng rỡ , ở trong lòng trăm loại tư vị: “Người cũng dám đụng .”
Có thích cũng thể đụng .
Trịnh Tương Long ngược vô cùng hăng hái. “Vậy cô gái đó rốt cuộc là ai?”
Lưu Nhất Hách ho một tiếng: “Đổi đề tài khác , nhà thật sự ý định mua đất để phát triển ở Bằng Thành ? Cậu thể chủ chuyện ư?”
Trong mắt của Trịnh Tương Long hiện lên một chút vẻ lo lắng, rõ ràng mới là con trai trưởng của vợ cả, nhưng hết tới khác cha yêu thương, trong mắt ông già của chỉ con trai nhỏ và con gái nhỏ của ông mà thôi.
Anh ở công ty cũng thực quyền gì, chỉ an bài một chức vụ giám đốc bù , nhưng hai trai của vợ nhỏ thì đều thực quyền ở công ty, nghĩ đến cảm thấy tức giận.
Thừa dịp ông già đối với thị trường nội địa chút hứng thú, chủ động đưa ý kiến tới đại lục để khai thác thị trường, ở trong mắt khác đại lục là một nơi rách nghèo, ngay cả một khách sạn một chút cũng , ai cũng chịu khổ.
Anh dễ dàng nhận công việc khổ sai , cũng nhận một khoản đầu tư 20 triệu, nhưng còn lâu mới đủ.
Cái chính là bộ tài sản của nhà họ Trịnh!
Anh suy nghĩ xem hạng mục gì mới thể kiếm nhiều tiền nhất, tiền mua đất đủ, thời gian phát triển cũng kéo dài lâu, là phương án lý tưởng nhất.
Hơn nữa, ăn với đại lục giao tiếp với ở trong giới quan trường, các mối quan hệ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-720.html.]
“ sẽ suy nghĩ .”
Hai bàn chuyện hợp tác, còn chuyện với là ăn ý, Tạ Như Bình cũng hiểu, thầm nghĩ theo thiếu gia Trịnh đến Hồng Kông để lăn lộn, vì cô vô cùng lấy lòng, nịnh nọt.
Tiếng gõ cửa vang lên, mấy đàn ông khí chất mạnh mẽ tới, lấy thẻ công tác : “Chúng là của Bộ An ninh Quốc Gia, một vụ án cần điều tra, mong phối hợp với chúng một chút.”
Lưu Nhất Hách thấy quen, ánh mắt sáng lên: “Nam Ba, cũng tới đây .”
Một trong đó chính là Dương Nam Ba, sắc mặt của đen kịt, thấy liền tức giận trừng mắt Lưu Nhất Hách một cái.
Lưu Nhất Hách trừng đến hiểu tại : “Sao ? Đây là tình huống gì?”
Dương Nam Ba lâu gặp bạn , gặp mặt xảy chuyện: “Là mang Hoàng Lộ ngoài ?”
“Hoàng Lộ ?” Lưu Nhất Hách lúc mới phát hiện Hoàng Lộ ở trong phòng: “Tính cách của cô cũng là , cứ mặt dày mày dạn quấn lấy tớ, tớ nể mặt , cũng cho cô vài phần mặt mũi.”
Cái gọi là mặt mũi của , chính là ngầm đồng ý để cho Hoàng Lộ xuất hiện ở trong vòng tròn của bọn họ, nhưng thể dựa danh tiếng của .
Dương Nam Ba tức chết: “ , đừng nể mặt , cứ coi cô như là một xa lạ liên quan .”
Tính tình của Hoàng Lộ luôn luôn ngoan ngoãn nhận sai, nhưng dạy mãi cũng chịu đổi, cũng quản đến cô nữa.
Lưu Nhất Hách loại dự cảm : “Lại ?”
“Cô buộc tội cố ý tấn công nhân viên nghiên cứu khoa học.” Dương Nam Ba nóng nảy.
Lưu Nhất Hách vô cùng kinh ngạc: “Hả, tại còn xong nữa? Lạc Di cũng là loại lòng hẹp hòi, là ai báo án ?”
“Là Lạc Di.”