Lính cần vụ đây báo cáo, cả nhà Lạc Quốc Vinh tới đây để chúc tết.
Nhiếp Khánh Ninh cực kỳ mất kiên nhẫn: "Sao nhà họ Lạc tới nữa? Chỉ ăn bám, phiền phức."
Sắc mặt Nhiếp Khôn Minh lạnh lùng: "Phiền? Không gặp? Vậy con về phòng ."
Nhiếp Khánh Ninh đầu bước , một đám quê mùa, hai lúa, ai mà thèm gặp chứ.
Lạc Di bước thấy một bóng nhào tới: "Chị ơi, em nhớ chị quá."
Là Dịch Tranh, là một thiếu niên mà vẫn ôm chân Lạc Di buông, trong mắt tràn đầy yêu thích.
Lạc Di xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của nhóc: "Mấy năm gặp, em còn nhớ chị ?"
Dịch Tranh hớn ha hớn hở: "Đương nhiên là nhớ , chị như mà."
Cái miệng nhỏ ngọt quá, Lạc Di móc một thanh chocolate đưa cho nhóc.
Mấy năm nay, hai nhà Lạc - Nhiếp qua thường xuyên, ngoài lễ tết gửi chút quà cáp thì gần như tới cửa.
Cho dù tới thì cũng ăn cơm, chỉ chuyện vài câu .
Toàn là lớn qua một chút, chứ hai chị em Lạc Di thì cho nên nhà họ Nhiếp đều sững sờ khi thấy sự trưởng thành của hai chị em.
Lạc Nhiên làn da trắng nõn, đường nét gương mặt tuấn tú, vì thích vận động nên vóc dáng của bé cao, dáng cao ráo, là thiếu niên trai rạng ngời.
Còn Lạc Di thì trổ mã duyên dáng yêu kiều, nhan sắc khuynh thành, mặc áo khoác dài trông khoan thai và sang quý, phảng phất như là tiểu thư gia tộc lớn nuôi dạy tỉ mỉ.
Lạc Di cứu con trai Nhiếp Khánh Vân cho nên Nhiếp Khánh Vân vô cùng thích Lạc Di: "Lạc Di xinh như , nếu gặp đường thì chắc cô cũng dám nhận."
"Cô Nhiếp."
"Gọi là chị Nhiếp." Nhiếp Khôn Minh ở bên cạnh nhắc nhở, bối phận đúng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-730.html.]
Lạc Di nhướng mày: "Không bác ai thích kêu gì thì kêu ?"
"Bác thấy tự nhiên." Nhiếp Khôn Minh cố ý gọi Lạc Di đây ăn cơm, còn chuẩn những món cô thích: "Hình như béo lên một chút, tồi tồi, con gái nên da thịt một chút mới ."
Lạc Di ha ha, bàn luận về đề tài với trai thẳng nữa.
Cô chào hỏi những khác, thật cũng thiết bao nhiêu nhưng Nhiếp Khôn Minh kêu thì cô thôi.
Nhà họ Lạc mang theo nhiều đồ ăn tới đây, còn mang theo hai cái đồng hồ để tặng cho hai đứa bé.
Nghe thể phòng , đề phòng bọn buôn nên phụ của chúng nhanh chóng nhận lấy.
Nhiếp Khôn Minh cảm thấy con bé đúng là quái vật, cái mà gọi là món đồ chơi tiện tay ?
Nhiếp Khánh Vân đeo cho con trai , cảm thấy vô cùng yên tâm.
Chị dâu Nhiếp tỏ vẻ do dự: "Có con nít mà đeo đồng hồ thì trông lạ ?"
Lạc Di phát biểu ý kiến, đồ cũng tặng , đeo là chuyện của bọn họ.
Nhiếp Khôn Minh chê chị hàng: "Chê hả? Được thôi, cho cha, nhiều giành đấy."
Đồ mà Lạc Di cho thì chắc chắn là hàng nhất.
tiếc là loại thể mở rộng quy mô lớn .
Nhiếp Tiểu Mẫn lập tức giành lấy đồng hồ từ trong tay , vội vàng đeo lên tay: "Con ! Kéo ống tay áo xuống một chút để che là ."
Chị dâu Nhiếp mím môi, là chị chê, chỉ là cho thằng cháu cả nhà đẻ thôi.
Trong lúc trò chuyện thì lính cần vụ chạy với vẻ mặt kỳ lạ: "Thủ trưởng, một cặp cha con ở bên ngoài gặp Khánh Ninh, là... chồng và con của cô ở nông thôn."
Ai cũng danh nghĩa thì Nhiếp Khánh Ninh vẫn kết hôn, là nữ thanh niên trí thức lớn tuổi lập gia đình.
Bầu khí lập tức đọng .
.