Ông cụ Mạc trong lòng vui sướng, “Anh cũng một thủ trưởng siêu cấp lợi hại mà.”
Hai , đều vui vẻ mặt.
Vương Trung Nghị đầu , “Ơ, Lạc Di còn thiết kiểm tra gì? Có điều gì ?”
“Sở trưởng, vấn đề gì ?”
Lạc Di dấu tay, “Tất cả im lặng một chút.”
Cô lên tiếng, trong phòng lập tức yên tĩnh .
Cô phía ngoài cửa: “Trịnh Nham, đến phiên nhóm của các .”
“Vâng.” Trịnh Nham nơm nớp lo sợ đưa MP3 và bút ghi âm đến thiết kiểm tra, cả hai thứ đều điều chỉnh tăng thêm bộ nhớ.
Bút ghi âm thế hệ đầu tiên chỉ thể ghi âm một giờ, hiện tại thể ghi âm đến hai giờ, đây là một sự tiến bộ lớn.
MP3 thế hệ đầu tiên chỉ thể thu 30 bài hát, hiện tại thể thu đến 100 bài.
Những thứ đều thử nghiệm qua nhiều , bước cuối cùng là kiểm tra về phương diện vật liệu.
Thời gian trôi qua từng chút một, Trịnh Nham và những trong đội ngũ đều khẩn trương đến đầu đầy mồ hôi, rốt cuộc đây.
Bọn họ mỗi ngày đều thức suốt cả đêm, chính là giải quyết cho xong hạng mục khi Lạc Di nước ngoài.
Tất cả đều thành quả nghiên cứu của riêng , nhóm của bọn họ mà , thì mất mặt.
“Pass.” Cuối cùng cũng thông qua
Trịnh Nham và các những trong đội ngũ như trút gánh nặng, tê liệt ngã mặt đất, lau mồ hôi trán.
“Hình như chúng thành công ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-791.html.]
Một cô gái trừng to đôi mắt, vẻ mặt m.ô.n.g lung, “Sao em cảm thấy giống như đang mơ, thật sự chân thật, để em nhéo một cái thử xem nào.”
Cô tiện tay nhéo một cái đang ở bên cạnh , cũng , bộ quá trình đều mơ mơ màng màng.
Bên cạnh là một nam sinh, bất ngờ kịp đề phòng cô nhéo một cái đùi, dọa chạy sang chỗ khác, “Mẹ ơi, nhéo loạn chỗ nào thế, đúng là nữ lưu manh.”
Cô gái đầu về phía , nở nụ sáng lạn vô cùng, “Đau ?”
“Đương nhiên là đau .” Nam sinh trợn trắng mắt, cô bạn tự nhéo cơ chứ? là phụ nữ mà, ha ha.
Trịnh Nham còn trả lời, về phía Lạc Di, ánh mắt tràn ngập sự thấp thỏm và lo lắng, “Lão đại, đây là coi như thông qua ?”
Thiết kiểm tra tính, lão đại mới tính.
“Chúc mừng các , vượt qua kiểm tra.” Nói xong lời , Lạc Di dẫn đầu vỗ tay, những khác lúc mới kịp phản ứng, bộ đều vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
Tổ điện tử giấu diếm chặt, đợi cho đến thời điểm cuối cùng mới chịu lấy , cho một sự bất ngờ thật lớn.
Tiếng rộn vang cả căn phòng.
Lạc Di đáp ứng với bọn họ, chỉ cần nghiên cứu đạt thành quả thì sẽ mời ăn một bữa tiệc thật lớn, còn hát tặng cho bọn họ một bài hát.
Cái thì nhất định để cho cô thực hiện.
Lạc Di đáp ứng, “Hôm nay tất cả đều mệt mỏi cả , trở về nghỉ ngơi điều chỉnh một chút, ngày mai sẽ tổ chức ăn mừng cho .”
“Vương đoàn trưởng, sắp xếp .”
“Được .”
Rất nhiều mệt mỏi mấy ngày nay, tinh thần đến cực hạn, khi thả lỏng cơ thể thì cảm thấy buồn ngủ chịu , vội vàng tản nghỉ ngơi.
Lạc Di vẫn thể nghỉ ngơi, nhiều chuyện xử lý, cô các loại báo cáo, sửa sang tài liệu, cùng đưa lên.
“Thầy ơi, đến văn phòng uống chén với em nhé.”
Ông cụ Mạc vui vẻ đồng ý, đứa nhỏ thật sự cho ông mát mặt.