Cô dứt lời, hiện trường lập tức vui mừng, đây là điều mà các nhân viên thích nhất.
“Chúng sớm chế độ phúc lợi tương ứng, phó sở trưởng Vương sẽ phân phối phòng ở cho , nhân viên bình thường là một căn phòng nhỏ rộng 35m2, tổ trưởng là 58m2, riêng tổ nghiên cứu bộ đàm, một sự nỗ lực xứng đáng, cho nên, đặc biệt tăng thêm một cấp cho , phòng ở của nhân viên bình thường sẽ tăng lên 70m2, tổ trưởng là 95m2, đương nhiên, chuyện như chỉ một duy nhất mà thôi. Về dựa sự cố gắng của .”
Nền tảng đặt cho bọn họ, con đường còn dựa chính bản bọn họ mà thôi, nhóm nhân viên nghiên cứu khoa học đầu tiên là lợi nhiều nhất, phòng ở nhiều.
Mọi vui mừng đến phát điên, “Cảm ơn sở trưởng Lạc, chúng đều yêu cô.”
“Yêu cô nhất đời.” Bọn họ mới nghiệp bao lâu, thể chia phòng ở, vui vẻ đến hét lên vài tiếng.
Bọn họ theo sai , cả đời đều theo cô lăn lộn.
Dì quét dọn vô cùng hâm mộ, “Sở trưởng , những nhân viên hậu cần như chúng thì ?”
Bọn họ cũng các loại phúc lợi, nhưng phúc lợi chia phòng ở thì .
Lạc Di suy nghĩ một chút, “Những tám năm thì sẽ chia một căn phòng rộng 35m2, những chia phòng thì thể ở ký túc xá cho nhân viên.”
Nói cách khác, cứ ở tạm trong ký túc xá , đủ thời gian sẽ chia phòng ở.
Nhóm hậu cần vui vẻ, đãi ngộ so với các đơn vị khác hơn nhiều , vất vả hai mươi năm chắc thể chia phòng ở, nhưng bọn họ mỗi đều phần, các thành viên nhóm nhỏ cũng gì dị nghị.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-797.html.]
Chị Tiêu cũng phân một căn nhà 70m2, chị vui đến ngậm miệng , hai con đủ ở, mỗi một phòng, còn thể cách một thư phòng nhỏ .
Lạc Di và Vương Trung Nghị mỗi chia một căn phòng rộng 125m2, đương nhiên, những căn nhà còn xây xong, còn chờ thêm một thời gian nữa.
Lạc Di về phía , “Hôm nay cũng là bữa tiệc chia tay, nhanh sẽ , chúc con đường theo đuổi giấc mơ của chính , một đường tiến về phía , dũng cảm leo lên núi cao.”
Tiếng vui vẻ như ấn nút dừng , nụ của đều biến mất, hốc mắt đều đỏ. “Sở trưởng , cô bao lâu ?”
Lạc Di cũng nỡ, “Dài nhất là bốn năm, nhất định an phận nghiên cứu khoa học, gây chuyện, .”
Mạc Cẩm Tú sắp rơi nước mắt, “Biết ạ, chúng đều sẽ ngoan ngoãn chờ cô trở về, cô về sớm một chút đó nha.”
“ đúng , chỉ cô là lão đại của chúng , là lão đại duy nhất của chúng .”
“Chúng sẽ cô bảo vệ sở nghiên cứu , ai tới cũng .”
Vương Trung Nghị mỉm , đây là những binh lính mà cô tự tay dẫn dắt , là fan trung thành của cô, trải qua đợt phân phát phúc lợi , đều hết lòng với cô, khác đào cũng .
Lạc Di vỗ vỗ tay, “Được , đề cập tới chuyện mất vui nữa, chúng hôm nay vui vẻ ăn uống một bữa thật là no nê , đến đây, cùng cạn một chén, vì một ngày mai hơn.”
“Vì một ngày mai hơn!”
Mọi ồn ào kêu Lạc Di hát một bài, cô ha ha một tiếng, lớn tiếng hát một bài trái tim Trung Quốc của , lập tức kéo theo một dàn hợp xướng tập thể vô cùng lớn, khí cực kỳ náo nhiệt.
Lạc Di hát xong, cửa đẩy , “Lạc Di, quả nhiên là cô, âm thanh giống như là giọng cô, hiện tại rảnh ? tìm cô chút việc.”